Chương trước
Chương sau
Đến bây giờ tiểu Dương Oản còn chưa rõ là chuyện gì xảy ra, nghe ba ba hỏi, đem chuyện mà nàng nhìn qua thuật lại một lần.

- Tụi con ở cửa chơi đùa, con là cô dâu, Ô Ô là chú rể, Bố tể là bảo bảo, con đang nấu cơm cho Ô Ô cùng bảo bảo ăn..

- Dương bà bà đang cắt củ cải, sau lại ngồi trên ghế đẩu nhìn tụi con chơi, Dương bà bà cầm khoai lang kêu Ô Ô đi qua ăn, Ô Ô cầm một miếng đang muốn trở về, bị Dương bà bà nắm tay, sau đó Ô Ô khóc.

Cách nói của tiểu Dương Oản giống như là Dương Mỹ Anh giải thích, căn cứ gieo trồng cũng chỉ có ba nhi đồng này, các trưởng bối sẽ thường xuyên đút tiểu ăn vặt cho bọn nhỏ, ai cũng đã quen thuộc rồi.

Sắc mặt Trương thúc rất khó xem:

- Vậy cô còn cầm lấy Ô Ô không buông làm gì? Nhi đồng khóc mà cô cũng không buông tay.

Ánh mắt Dương Mỹ Anh đỏ lên:

- Ô Ô chỉ cầm một miếng liền chạy, tôi nghĩ cho hắn lấy nhiều thêm một chút, liền nắm tay của hắn, sau đó.. sau đó tôi có điểm hốt hoảng, trong mông lung nghe được tiếng nhi đồng đang khóc, nhưng không cách nào tập trung tinh thần.. thật xin lỗi, là tôi hại Ô Ô biến thành như vậy, thật xin lỗi..

Trịnh bác sĩ hoàn hồn, vội vàng hỏi:

- Ô Ô làm sao vậy?

Quý Hủ đem tay trái của tiểu Ô Ô đưa cho hắn xem, vẻ mặt Trịnh bác sĩ kinh ngạc, quay phắt đầu lại nhìn mặt cùng cổ của mẹ mình, lại quay đầu nhìn cánh tay trái của tiểu Ô Ô:

- Đây.. đây là..

Quý Hủ đảo mắt nhìn qua mọi người, tầm mắt dừng trên người Đào Thanh Ngô, chấm đen trên mặt hắn đích xác nhiều đến nỗi sắp nguy hiểm.

Quý Hủ nói:

- Sự tình cũng đã rõ ràng, là một hồi ngoài ý muốn, Ô Ô không thoải mái, tôi mang về dỗ nhi đồng.

Quý Hủ nói xong trước hết ôm nhi đồng rời đi.

Về nhà không bao lâu, dì Thu cùng Trương thúc đi qua, vẻ mặt Trương thúc áy náy:

- Tiểu Hủ, xin lỗi, là tôi không chiếu cố tốt cho nhi đồng..



Quý Hủ ngăn chặn lời của hắn:

- Trương thúc, đừng nói lời như vậy, ngài cùng dì Thu là trưởng bối của cháu, giúp cháu chiếu cố Ô Ô cùng Bố tể, xử lý công việc trong căn cứ, cháu cảm kích còn không kịp, ngàn vạn lần đừng nói vậy nữa.

Thanh âm dì Thu nức nở:

- Tay trái cùng cánh tay của bảo bảo chúng ta làm sao bây giờ nha, có phải rất đau hay không, bảo bảo chưa từng khóc như vậy.

Quý Hủ đem hai người mang vào phòng khách, ba tiểu tử ngồi dưới thảm sàn, tiểu đọa biến thú vẻ mặt nghiêm túc dùng tiểu móng vuốt chỉ vào tay trái của tiểu Ô Ô, sau đó lại quơ quơ trong không khí, giống như đang dạy tiểu Ô Ô làm gì đó.

Quý Hủ thấp giọng nói:

- Lúc nãy nhiều người, lời này khó mà nói, con lo lắng truyền ra sẽ bất lợi cho Ô Ô. Ai cũng nhìn thấy chấm đen trên người Dương Mỹ Anh tiêu thất chín thành, toàn bộ đều chuyển dời qua tay trái của tiểu Ô Ô.

Trương thúc cùng dì Thu vô cùng khiếp sợ, nguyên bản bọn họ chỉ có ý niệm mơ hồ trong đầu, nghĩ không ra vấn đề bên trong, hiện tại bị một câu của Quý Hủ đánh thức.

Dì Thu nước mắt ròng ròng:

- Vậy bảo bảo làm sao bây giờ nha?

Nhiều vật chất hắc ám như vậy, khó trách tiểu Ô Ô khóc lớn tiếng như thế, khẳng định vô cùng thống khổ, dì Thu đau lòng không ngừng lau nước mắt.

- Mấy ngày nữa hẳn là không có việc gì, lúc trước Tần Nghiễn An cứu hắn ra khỏi thân thể quái vật, trên người hắn cũng thật nhiều chấm đen, vài ngày sau tự mình biến mất.

Nghĩ nghĩ, Quý Hủ đem tính chất quan trọng của chuyện nà nói rõ ràng với bọn họ, dù sao ngày sau còn cần đặt nhi đồng bên cạnh cho họ chăm sóc, cho họ biết tình huống chân thật cũng có thể bảo hộ cho Ô Ô.

- Đây hẳn là năng lực dị hóa của hắn, có thể hấp thu vật chất hắc ám trên thân người khác, hiện tại bên ngoài có thật nhiều người bị ăn mòn thành cuồng thi, Ô Ô còn nhỏ, không có năng lực tự bảo vệ mình, loại năng lực này không thể truyền đi ra.

- Ngày sau không thể để cho tiểu Ô Ô tiếp xúc tứ chi với người khác, thật sự không được thì may cho hắn bao tay, đừng cho hắn tiếp xúc với người khác là được.

Dì Thu cùng Trương thúc liên tục gật đầu, biết nhi đồng không có việc gì, bọn họ an tâm, dì Thu lập tức về nhà may bao tay.

Hai người mới rời đi một lát, Trịnh bác sĩ tới một chuyến.

Hắn đi Chung gia trao đổi một túi hoa quả, vài lần muốn mở miệng nhưng không biết nên nói như thế nào.



Quý Hủ lưu lại hoa quả, xem như nhận bọn họ xin lỗi.

Quý Hủ tiễn Trịnh bác sĩ ra cửa:

- Ô Ô còn nhỏ, chuyện như vậy ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, hi vọng Trịnh bác sĩ có thể hiểu được.

Trịnh bác sĩ liên tục gật đầu:

- Tôi biết nặng nhẹ, Quý tiên sinh yên tâm.

Quý Hủ nói:

- Ô Ô cần điều dưỡng vài ngày, nói cho mẹ của anh không cần lo lắng, sinh sống bình thường là được.

Hốc mắt Trịnh bác sĩ nóng lên:

- Cảm ơn.

Mẹ sống sót, vật chất hắc ám lại thương tổn tới một nhi đồng bốn tuổi, trong lòng cảm kích cùng áy náy như dời non lấp bể, nhưng việc gì cũng không thể nói, chỉ có thể đem phần ân tình này ghi nhớ trong lòng.

Quý Hủ đóng cửa lại, quay vào phòng khách, tiểu đọa biến thú còn đang chỉ điểm tiểu Ô Ô, lần này dạy dỗ bằng vật dụng thực tế, chính là bồn cây cà chua bắt đầu kết quả.

Ba tiểu tử vây quanh cây cà chua, tiểu đọa biến thú còn chưa cao bằng chậu cây, giơ tiểu móng vuốt chỉ trỏ, sau đó hướng chậu cây thổi một hơi.

Nguyên bản cành lá màu xanh biếc, bị tiểu đọa biến thú thổi hơi, một nửa cành lá cùng trái cây hoàn toàn biến thành màu đen.

Quý Hủ:

* * *

* * *

Quý Hủ không tới gần, nhìn xem ba cha con muốn làm gì.

Đôi mắt tiểu Ô Ô lóe sáng, mà Bố tể như bị hù sợ, lông mao nổ tung cong lưng lẩn tránh thật xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.