Chương trước
Chương sau
Nếu đọa biến thú có thể làm kinh sợ đối phương thì tốt nhất, nếu không thể, Quý Hủ cũng không hi vọng đọa biến thú chém giết với đối phương, để tránh đánh ra hung tính, mất đi khống chế, đó là kết quả mà Quý Hủ không muốn nhìn thấy.

Cho dù không cần lấy thạch anh, Quý Hủ cũng không muốn làm cho đọa biến thú không khống chế được.

Quý Hủ cùng đọa biến thú quay về nơi đóng quân, Trình Mạch đang dựa vào cửa sổ nhìn thật lâu.

Hắn lập tức chạy ra:

- Sao đi lâu như vậy? Còn tưởng hai người gặp được nguy hiểm rồi đâu.

Tiểu đọa biến thú thu nhỏ đứng trên vai Quý Hủ:

- Tìm được kho hàng, thạch anh rất nhiều, ba xe cũng không chở hết một kho hàng, tôi đem kho hàng tạm thời phong ấn xuống lòng đất, rảnh rỗi quay lại khuân vác.

Mọi người bắt đầu ăn cơm trưa.

Thạch anh bị niêm phong xem như giải quyết một sự kiện, lúc sau bọn họ phải đi tìm căn cứ hỏi thăm chỗ của Dược thành.

Trước khi rời đi khẳng định phải mang đi một ít thạch anh, nói thế nào cũng phải có chút thu hoạch mới được.

Đoàn người cơm nước xong thu thập sạch sẽ lại xuất phát.

Quý Hủ nhớ được phương vị của thứ khủng bố kia, không dám xâm nhập quá mức, chỉ ở bên ngoài tìm mấy cửa hàng thạch anh, thạch anh vãi đầy đất, bọn họ thoải mái nhặt được vài túi.

Đọa biến thú canh giữ ở cửa, đột nhiên hướng về phương xa phát ra tiếng rít gào.

Quý Hủ thầm nghĩ không tốt:

- Đừng nhặt nữa! Đi nhanh lên!

Năm người đem thạch anh đưa lên xe, nhanh chóng rời đi.

- Ca, đi rồi!

Quý Hủ lo lắng đọa biến thú lao ra đánh nhau, vội vàng đem nó gọi vào trong xe đóng cửa lại không cho nó đi ra ngoài.

Ba xe một đường chạy như điên rời khỏi Hải Tân thị, đi không bao xa lại bị mấy chiếc xe xa lạ vây quanh.

Quý Hủ nhìn thấy vòng vây, lập tức nói:



- Ngoan bảo, vào trong lòng em, đợi yên đừng nhúc nhích, đừng lên tiếng.

Dù sao đọa biến thú không phải toàn dị thái bình thường, huống chi cũng sẽ không có ai mang theo trên người, người quen biết thì cũng thôi, người xa lạ Quý Hủ khẳng định phải đề phòng.

Tiểu đọa biến thú nhanh chóng chui vào trong quần áo Quý Hủ.

Ba lô chứa đầy thạch anh luôn theo sát Quý Hủ, khóa kéo rộng mở, tiểu đọa biến thú thật dễ dàng chui vào, dù đang ngủ cũng không dễ dàng bị rơi xuống.

Quý Hủ bóp còi ý bảo hai xe khác cùng dừng lại, nhìn xem đoàn xe kia muốn làm gì.

Quý Hủ đã phát cho mỗi xe một khẩu súng không khí, Quý Hủ đặt trong bao, bốn người đeo trên người, nếu ai không có mắt dám xuống tay với bọn họ, có thể làm cho đối phương uống một hũ.

Đoàn xe bên ngoài rõ ràng cũng được cải trang qua, hẳn là cải trang động cơ cùng nguồn năng lượng, xác ngoài vẫn giống như xe việt dã trước cuối thời, thoạt nhìn vừa cũ lại phá, kém xa xe cải trang tân tài liệu của căn cứ Vinh thị.

Vài người bước xuống xe việt dã, trên người mang theo đại đao cùng cung tên, còn có người cầm trường mâu cùng vũ khí cũng không biết, hẳn là đồ vật lấy xuống trên thân quái vật dị hóa, vũ khí nhiều loại, nhìn cũng thật không dễ trêu chọc.

Vài người gõ vào cửa xe tải:

- Xuống xe!

Quý Hủ hạ xuống cửa kính xe một chút:

- Các anh có chuyện gì sao?

Nam nhân quát hỏi:

- Các anh mới đi vào Hải Tân thị?

Trong lòng Quý Hủ ngạc nhiên, câu đầu tiên không phải là hỏi thân phận của bọn họ, lại là hỏi bọn họ có đi vào Hải Tân thị hay không, chẳng lẽ điều này càng trọng yếu hơn sao?

Quý Hủ:

- Có đi vào, làm sao vậy?

Biểu tình nam nhân nháy mắt vặn vẹo:

- Các anh đi vào làm cái gì? Xuống xe! Chúng tôi cần lục soát xe!

Quý Hủ:



* * *

Đám người này điên rồi?

Người bên ngoài đã đợi không kịp, có người trực tiếp dùng trường mâu đâm vào toa xa, không đâm qua được lại tiếp tục đâm tới.

Còn có người gỡ xuống đại đao muốn chém vào xe.

Ánh mắt Quý Hủ phát lạnh dùng sức đẩy cửa xe, nam nhân bên ngoài bị đâm máu mũi chảy dài, lảo đảo lui ra phía sau.

Quý Hủ nhảy xuống xe, mấy người bên ngoài rút vũ khí muốn nhào đi lên, Quý Hủ cầm súng không khí, giơ lên, nhắm, họng súng tối om trực tiếp chỉ vào đầu một người.

- Còn dám động, cho đầu các anh nở hoa!

Trình Mạch nhìn thấy Quý Hủ hành động, lập tức mang theo súng nhảy xuống, ba người còn lại cũng cầm súng toàn bộ nhắm vào người ngoài xe.

Đám người bên ngoài trầm mặc.

Nam nhân bị đụng chảy máu mũi hung ác nói:

- Lấy hàng làm bộ dạng dọa nạt ai đó? Đã là cuối thời, súng đều biến thành sắt vụn, con mẹ nó mày..

- Phanh!

Quý Hủ hướng lên không trung nã một phát súng:

- Sắt vụn? Không bằng lấy đầu của anh thử xem có phải là sắt vụn hay không?

Nam nhân:

* * *

Trong xe việt dã rốt cục lại có người đi xuống, trên xe có năm người, chờ xuống xe chỉ còn bốn người, trong nháy mắt lại ít đi một người.

Là năng lực ẩn thân.

Đôi mắt Quý Hủ híp lại, cẩn thận cảm thụ năng lượng dao động, bình thường dị hóa nhân dùng năng lực ẩn thân chỉ cần là dị hóa nhân tinh thần năng lực không thấp đều có thể bắt giữ được năng lượng dao động.

Cho nên Quý Hủ ngửa ra sau, né qua năng lượng dao động vạch tới cổ, không nổ súng mà cầm súng không khí quất tới, hắn đã quen sử dụng gậy bóng chày, chỉ cần là gậy đều có thể đánh ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.