🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phương Bình vốn chuẩn bị phủ nhận, nhưng suy nghĩ một chút, lại gật đầu nói: “Thật có chút không dễ chịu, nếu không được thì sáng mai xin nghỉ một buổi, ngủ một giấc chắc là khoẻ thôi mà.”
Nghe cậu nói như vậy, Phương Viên còn cố ý tiến lên sờ trán cậu, cảm giác không bị phát sốt, mới đỡ lo hơn một tý.
Tối hôm đó, nghe nói Phương Bình không khoẻ, muốn sáng sớm mai xin nghỉ, Phương Danh Vinh và Lý Ngọc Anh đều thân thiết hỏi thăm cậu.
Phương Bình nói cũng không có nghì đáng ngại, hai người mặc dù lo lắng nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ là, nếu ngày mai vẫn không khoẻ, vậy phải đi bệnh viện khám xem sao.
Lý Ngọc Anh vốn cũng định ngai mai xin nghỉ để chăm sóc con trai, nhưng mà Phương Bình thẳng thừng từ chối.
Thấy con trai có vẻ thật sự không nghiêm trọng, Lý Ngọc Anh cũng không kiên trì nữa, buổi tối lại cho Phương Bình thêm 100 đồng để lỡ có gì, cậu có thể gọi xe đi bệnh viện.
Sau khi sắp xếp ổn thoả mọi thứ, Phương Bình an tâm hơn một chút, chờ ngày mai tìm cơ hội hành động thích hơp.

Thứ sáu, ngày 11 tháng 4.
Sáng sớm, Phương Bình dùng điện thoại cổ lỗ sỉ của ba gọi điện cho thầy chủ nhiệm, xin nghỉ một buổi sáng.
Lưu An Quốc rất quan tâm hỏi han, trong điện thoại, liên tục nhắc nhở Phương Bình phải chú ý nghỉ ngơi, giữ sức khoẻ, chăm sóc bản thân.
Phương Bình của bây giờ không còn là Phương Bình của ngày trước nữa.
Cậu là người có hy vọng thi khoa võ!
Kỳ thi khoa võ sắp tới rồi, nếu lúc này bị bệnh, Lưu An Quốc thật muốn khóc hết nước mắt.
Cho đến khi Phương Bình nói cậu chỉ thấy có chút không dễ chịu, Lưu An Quốc lúc này mới coi như thôi, căn dặn một lúc lâu, rồi vô cùng thoải mái đồng ý cho Phương Bình nghỉ.
Cho đến tận lúc này, vợ chồng Phương Danh Vinh hoàn toàn tin tưởng rằng con trai thật sự có hy vọng đậu khoa võ.
Chủ nhiệm lớp ân cần thân thiết như vậy, nếu không phải là người có hy vọng đậu khoa võ, ông ấy cần gì phải làm vậy.
Lúc trước vẫn hay nghi ngờ anh hai khoe khoang khoác lác, Phương Viên lúc này cũng không thể không tin, anh hai mình hình như nói thật chứ không phải chém gió.
Con bé bắt đầu hoài nghi nhân sinh, anh hai mình thật sự có thể thi đậu khoa võ sao?
Nhìn thấy ánh mắt không dám tin của con bé, Phương Bình có chút dở khóc dở cười.

Không lâu sau, ba mẹ đi làm, Phương Viên đi học.
Trong nhà chỉ còn một mình Phương Bình.
Tuy trên lầu rất yên tĩnh, nhưng Phương Bình tin chắc, người kia vẫn đang ở nhà.
Đúng là một trạch nam (1) siêu chính thống!
Trừ ăn cơm, Phương Bình chưa từng thấy đối phương bước ra khỏi cửa.
Đương nhiên, nếu là những trạch nam khác trốn mãi ở nhà, nếu không lên mạng thì cũng là xem ti vi hoặc làm gì đó khác.
Nhưng Phương Bình xác định, người ở trên lầu kia không lên mạng, cũng không xem ti vi.
Đường truyền internet đã sớm bị ngắt, ti vi cũng chưa từng được mở.
Loại người này, ru rú trong nhà không biết làm chuyện xấu gì đây.
Phương Bình vô cùng hoài nghi, không biết người kia hiện tại có phải đang trốn bên cửa sổ hay là đang dán tai vào sàn nhà để nghe động tĩnh của nhà mình hay không.
Phương Bình không biết liệu có phải võ giả cái gì cũng mạnh, bao gồm cả thính giác hay không.
Cho nên dù ở nhà, cậu cũng rất chú ý, ít nói đến lạ thường.
Vì lần trước đã lên lầu quan sát một lượt, hôm nay xin nghỉ, Phương Bình cũng theo khuôn phép cũ, thực hiện từng bước một, cũng không có thái độ gì đột ngột.
Không vội vã lên lầu tìm cơ hội, Phương Bình ở nhà đi lại vài vòng, khoác vào một cái áo khoác, lấy bình thuốc nhỏ nhét vào trong tay áo, miệng bình đặt trong lòng bàn tay.
Thử nghiệm vài lần với cái ly nhà mình mấy lần, Phương Bình cảm thấy gần như có thể cấp tốc trộn lẫn nước thuốc này vào nước uống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nước thuốc này ngửi thì thấy không mùi không vị, nhưng không biết uống vào có mùi vị gì hay không.
Phương Bình có chút không yên tâm, đổ một ít nước thuốc pha lẫn vào nước, sau đó nhấp miệng một cái.
Đầu lưỡi nhấm nháp nước, thấy không khác gì nước bình thường, Phương Bình vội vã phun ra ngoài, sau đó trên mặt nở một nụ cười.
Không màu không mùi không vị, quả thật là tốt hơn trong tưởng tượng của mình.
Võ giả cũng là người, cho dù khứu giác và vị giác mẫn cảm hơn người bình thường một chút, chắc cũng sẽ không dễ dàng phát hiện.
Phương Bình cũng không nghĩ một người có thể thời thời khắc khắc duy trì cảnh giác được, huống hồ mình là một học sinh tốt.
Nằm trên giường một hồi, đợi được đến 9 giờ sáng hơn, Phương Bình lúc này mới đứng dậy, đi ra nhà bếp.
Vào nhà bếp, Phương Bình cầm lấy ấm nước nóng, tự nhủ: "Trong nhà hết nước nóng rồi?
Uống thuốc mà không có nước nóng, uống không nổi!"
Thở dài một hơi, Phương Bình cầm theo vài viên thuốc cảm cúm, cầm ly nước, trực tiếp đi ra ngoài.

Lầu hai.
"Ầm ầm ầm!"
Hoàng Bân đang cầm một gói bưu kiện lật tới lật lui kiểm tra một luợt, nghe tiếng gõ cửa, sắc mặt hơi biến.
Vội vàng giấu gói bưu kiện vào dưới ghế sô pha, Hoàng Bân ngừng thở, không hề nhúc nhích.
"Chú ơi, chú có nhà không ạ?"
m thanh từ ngoài cửa truyền đến, Hoàng Bân không ngừng cau mày, lại là thằng nhóc này!
Trên mặt đã lộ ra một chút sự thiếu kiên nhẫn, hắn ở đây rất ít giao du gì với bên ngoài, bởi vì không muốn giao tiếp với người ngoài, vậy mà hai ngày nay, thằng nhóc này đã tới cửa nhà mình hai lần rồi.
Trong lòng nghĩ không muốn trả lời, Hoàng Bân suy nghĩ một chút, vẫn đáp lại: "Có, tới ngay!"

Ngoài cửa.
Hoàng Bân mở cửa, trên mặt nở nụ cười nói: "Hôm nay không đến trường hả?"
Phương Bình xoa xoa cái trán, gương mặt hơi sầu não nói: "Không biết có phải mấy ngày nay áp lực quá lớn hay không, con hơi nhức đầu, nên xin nghỉ một buổi sáng.
Chú ơi, nhà chú có nước nóng không?
Con muốn uống thuốc, nhưng mà trong nhà không có nước nóng, nấu nước thì phải chờ thêm một lát nữa lận, cho nên con mới…"
Hoàng Bân nghe xong, trong lòng lại càng thêm phiền muộn.
Thằng nhóc này quả thực không xem mình là người ngoài, trong nhà không có nước cũng tới đây xin!
Mặc dù trong lòng không kiên nhẫn, Hoàng Bân vẫn cười nói: "Chú có nước nóng, vào đi."
"Lại làm phiền chú rồi."
"Đừng khách khí."
Hai người trò chuyện vài câu, Phương Bình cầm ly nước đi vào phòng.
Hoàng Bân chỉ tay vào phòng bếp nói: "Ấm nước ở bên kia, có cần chú giúp không?"
"Dạ khỏi, không dám làm phiền chú, con tự lấy là được." Phương Bình vội vàng vung tay, sau đó lại nhìn ra rèm cửa kéo hờ ở phía ban công, vờ như vô ý hỏi: "Trong nhà hơi tối, chú ơi, rèm cửa sổ hư rồi ạ?"
"Không có…"
"Dạ, còn còn tưởng rèm cửa hư rồi, không kéo được chứ."
Hoàng Bân gần như cạn lời, thằng nhãi này, sao chuyện gì cũng muốn xen vào vậy chứ?
Nhưng thằng nhóc này vừa mới cảnh tỉnh hắn, Hoàng Bân cũng ý thức được có gì đó không thích hợp, ban ngày ban mặt ở nhà mà kéo rèm kín mít, đúng là không thích hợp.
Thấy Phương Bình đi vào nhà bếp, Hoàng Bân cũng không đi theo, mà đi về phía cửa ban công, chuẩn bị kéo màn cửa sổ ra.
Phương Bình lặng lẽ thở phào trong lòng, lời này, cậu đã tập dợt nhiều lần trong lòng rồi.
Hoàng Bân quả nhiên thực hiện theo ý của mình, đương nhiên, cho dù Hoàng Bân không đi ra ban công, Phương Bình vẫn còn có những chiêu khác.
Hiện tại đúng là bớt được chút phiền phức.
Phương Bình cũng không làm lỡ thời gian, trực tiếp đi vào nhà bếp, nhấc ấm nước nóng lên rót cho mình một ly nước nóng, sau đó nhanh chóng lấy ra bình thuốc nhỏ từ trong tay áo, chớp mắt mở nắp bình, trực tiếp đổ nước thuốc vào trong ấm nước.
Làm xong những bước này, Phương Bình nhét bình nước thuốc vào trong túi, đậy kín nắp bình, lúc này mới cầm ly nước đi ra khỏi nhà bếp.
Ra khỏi nhà bếp, Hoàng Bân đã kéo rèm rửa sổ ra rồi, đang đi về phía nhà bếp này.
Phương Bình cũng không hoảng hốt, đối diện một người có thể là võ giả, nếu tim đập nhanh hơn bình thường, đối phương cũng có thể cảm ứng được, lúc đó mới phiền phức.
Thấy Hoàng Bân đi tới, Phương Bình cầm ly nước cười ha hả nói: "Cảm ơn chú."
"Không có gì."
Hoàng Bân cũng không nói nhiều, nói xong cũng dừng lại, thằng nhóc này này rót nước xong rồi, cũng nên đi rồi chứ.
Ai ngờ Phương Bình lại căn bản không ý thức được chủ nhân căn nhà này đang thiếu kiên nhẫn, hoàn toàn không có ý định rời đi.
- --
(1) Trạch nam: đàn ông con trai suốt ngày ru rú trong nhà.
- --
Tặng:
- 30 mã 89441716 - giảm 12% khi mua ít nhất 400 chương! (Thấy xài hết được là hết mã nha!)
- 300 mã 11461997 - giảm 10% khi mua ít nhất 10 chương!
Cầu bình luận, thả tim, tặng TLT, đề cử
===
Truyện cùng nhóm dịch:
Tà Vương Truy Thê (Dịch)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.