Ngô Chí Hào đã hơi mất bình tĩnh, cười khổ nói: "Vậy cũng hết cách, ai bảo cậu ta có thiên phú dị bẩm, không thể không chấp nhận.”
"Không được!"
Trương Hạo nghiến răng nghiến lợi, hừ hừ nói: “Không phải cậu ta không rèn luyện sao?
Khí huyết cao thì tớ không có cách nào so, tớ chấp nhận.
Tối nay hẹn cậu ta đến sân vận động rèn luyện thân thể đi. Tới lúc đó thử sức cậu ta một chút, nhân cơ hội này đánh cậu ta một trận mới hả dạ được!”
Trương Hạo vừa nói xong, Ngô Chí Hào ngồi đối diện chớp chớp mắt, sau đó cười ha hả nói: “Là bạn học với nhau, không cần phải như vậy.”
“Không được, nếu không tớ không nuốt được cục tức này, khó chịu lắm!”
Ngô Chí Hào khuyên giải: “Thôi bỏ đi, Phương Bình chẳng phải chỉ có khí huyết cao hơn cậu một chút, điểm văn hoá cũng khá hơn cậu một chút, lại còn đẹp trai hơn cậu một chút hay sao?
Thật sự cũng không cần phải tức giận, bạn cùng lớp thi đậu, chúng ta cũng được nở mặt nở mày.”
“Này, bạn Ngô thân mến, rốt cuộc cậu ở phe nào hả?” Trương Hạo tức giận hỏi.
Ngô Chí Hào bắt đầu cúi đầu đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên: “Tớ ôn tập đây, chẳng ở phe nào hết.”
Trương Hạo còn đang muốn tiếp tục, bên vai bỗng có người vỗ nhẹ một cái, sau đó, tiếng Phương Bình vui sướng vang lên tự phía sau: “Trương Hạo, tớ thấy nên đánh Phương Bình một trận đi, nếu không cứ tức giận như vậy, không tốt cho sức khoẻ đâu.”
Khoé miệng Trương Hạo giật giật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-cau-cao-vo/1375396/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.