Vừa rồi mới nói chuyện vài câu với mẹ, Phương Bình nhớ lại, lúc này, bởi vì cậu đang học lớp 12, mẹ vì phải chăm sóc cho cậu và Phương Viên, nên chỉ đi làm nửa ngày.
Hơn nữa, cũng không phải là chuyên môn kỹ thuật lành nghề gì, Dương Thành cũng chẳng phải là khu vực giàu có, mẹ đi làm nửa ngày, tiền lương mỗi tháng chỉ có 800 đồng!
Gom góp cả năm trời mới miễn cưỡng có 10 ngàn.
Bản thân mình vốn định mở miệng nói chuyện đăng ký ghi danh khoa võ, kết quả là vừa nghĩ tới đó, không cách nào nói ra cả.
Vỗ vỗ mặt mấy cái, Phương Bình lẩm bẩm: "Quả nhiên, chẳng có lúc nào không thiếu tiền cả…"
Cho dù có khó mở miệng hỏi xin tiền đến mức nào đi nữa, vì tương lai, hay là cứ hỏi thôi.
Thứ hai đã phải ghi danh rồi, Phương Bình lại không phải thần, chỉ còn một ngày mai nữa thôi, đào đâu ra 10 ngàn cơ chứ.
Đến khi ba Phương Danh Vinh uể oải đi về nhà, khi cả nhà ngồi vào bàn cơm, Phương Bình rốt cuộc cũng mở miệng.
"Ba, tuần sau bắt đầu mở đăng ký ghi danh, con muốn dự thi khoa võ, phí ghi danh… là 10 ngàn đồng."
Phương Bình vừa dứt lời, toàn bộ căn nhà bỗng yên tĩnh lại.
Phương Danh Vinh năm nay đã ngoài 40, tướng mạo không tính là già nua, nhưng có chút tái nhợt.
Phương Danh Vinh hiện đang công tác tại một nhà xưởng gốm sứ ở ngoại thành Dương Thành, không tính là kỹ thuật lành nghề, cũng chỉ là công nhân phổ thông thôi.
Bây giờ, tiền lương lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-cau-cao-vo/1375381/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.