Vất vả lắm mới học xong mấy tiết buổi sáng, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Phương Bình đã vội vàng đi ra ngoài.
Lúc này, cậu ta có cả một bụng câu hỏi cần được giải đáp.
Trần Phàm thấy Phương Bình vội vội vàng vàng ra ngoài như vậy, suy nghĩ một chút, vẫn chạy lên trước hỏi: “Này, cậu đi ăn cơm hay đi net đấy?”
“Đi net!”
"Về sớm một chút, tiết đầu tiên buổi chiều là tiết của chủ nhiệm đấy."
Phương Bình đáp một tiếng, vào những năm đi học này, bởi vì ba mẹ đều đi làm, cho nên cơm trưa cậu đều ăn đồ ăn nhanh ở gần trường, không cần về nhà.
Nhân dịp buổi trưa nhàn rỗi, sự ham học hỏi trỗi dậy khiến cậu hận không thể lập tức đi ra tiệm net để tìm hiểu những chuyện cậu không biết này.
Nhanh chóng bước đi, Phương Bình đưa mắt quét quanh một vòng cảnh vật hai bên đường.
Cũng giống như trong ký ức, trường trung học phổ thông Nhất Trung ở Dương Thành cũng không hề có sự khác biệt nào, bạn học và giáo viên vẫn vậy. Phương Bình không thấy có ai vượt tường hay leo rào cả.
Điều khác biệt chính là trong trường có nhiều khẩu hiệu tuyên truyền và bảng hiệu kỳ quái hơn trong ký ức.
“Chuẩn bị cuộc chiến mang tên thi đại học, khoa võ, ta đến đây!”
“Liều mạng một lần, cố gắng thi khoa võ!”
“Thi khoa võ đến Thanh Điểu - lớp phụ đạo ôn thi khoa võ Thanh Điểu là sự lựa chọn tốt nhất dành cho bạn!”
“Uống một viên Huyết Khí Hoàn, bảo đảm thi đậu khoa võ!”
"..."
Nếu như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-cau-cao-vo/1375377/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.