Lam Nhã Chân mong chờ nhìn Thiên Nhạn, hi vọng nàng có thể nói ra một phần chân tướng. Với tính cách của Thiên Nhạn, chuyện này chắc chắn sẽ không kết thúc như vậy.
Mà cô ta vốn thấp cổ bé họng, đoán chừng nói cái gì cũng vô dụng. Người ở đây ( ngoại trừ anh Cố và Thiên Nhạn ra) đều là cùng một giuộc, đương nhiên sẽ không có ai nói chuyện giúp cô ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lam Nhã Chân có chút khó chịu. Không biết bắt đầu từ bao giờ, Thiên Nhạn đã không còn thân cận với cô ta nữa. Cô ta có thể tới đây chơi không phải nhờ đi theo Thiên Nhạn mà là ngẫu nhiên gặp mặt bọn họ tại bờ biển, anh Cố mời cô ta đi chung.
Nếu như ở thời điểm hai người rất tốt như trước, nhất định Thiên Nhạn sẽ che chở cô ta.
Vì sao hai người không thể trở lại như trước đó chứ?
Nếu như Thiên Nhạn vẫn đối xử với cô ta như trước đó, chắc hẳn Trần Vũ Sơ không dám ở trước mặt nhiều người như vậy, thừa dịp anh Cố không để ý mà đẩy cô ta xuống biển.
” Nhã Chân, em còn nhớ rõ chuyện vừa rồi sao? ” Cố Kinh Khuê dịu dàng hỏi thăm: ” Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Em cứ yên tâm nói, anh sẽ giúp em. “
Giọng nói của Cố Kinh Khuê vô cùng dịu dàng khiến Lam Nhã Chân không nhịn được khóc lên, đôi mắt trở nên đỏ bừng, không tự chủ được ghé vào trong ngực Cố Kinh Khuê khóc ồ lên, trông rất thương tâm.
Trần Vũ Sơ vốn đang dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-bo-vi-dien-quy-cau-nhan-vat-phan-dien-nu-chinh-lam-nguoi/1119978/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.