Mỗi khi nàng ta vừa mới chìm vào giấc ngủ, lại bị hắn đánh thức, nàng ta đều phẫn nộ, tác động đến vết thương, quả thực nàng ta đau muốn chết.
Hạ Thanh Sơn ngoại trừ gào thét còn có thể làm gì?
Hiện tại Hoàng vị nằm trong tay Vân Thiên Nhạn, nàng nắm trong tay sinh tử của tất cả mọi người.
Hắn đập phá đồ vật trong phòng, có tác dụng gì không? Còn ồn ào, làm phiền đến nàng nghỉ ngơi.
Còn về Tuân Tử Hoài, nàng càng không dám đi trêu chọc, nhớ tới nam nhân vô sỉ kia, trong lòng của nàng lại vừa hận vừa e ngại, về sau trước mặt hắn nàng ta cứ làm một người trong suốt là được.
Cảm giác được bên cạnh đã không còn tiếng ồn ào, cuối cùng Lăng Thi Nhi cũng có thể yên tâm đi ngủ. Đang ngủ đến mơ mơ màng màng, nàng ta mơ hồ nghe được tiếng cửa phòng mở ra.
Còn không đợi nàng ta tỉnh táo lại, liền bị thứ gì đó gắt gao ôm lấy, ép nàng ta đến nỗi không nhịn được mà kêu đau thành tiếng, muốn đẩy người nọ ra. Hết lần này tới lần khác nàng ta đang nằm sấp để tránh đụng vào miệng vết thương, không còn chút khí lực nào.
Nhất là người này vừa ôm vừa đè ép nàng ta, khiến cho mặt nàng ta bị đè ép xuống gối, căn bản không phát ra được âm thanh nào, nàng ta cảm thấy mình sắp bị nghẹt chết rồi.
” Thi Nhi, Vân Thiên Nhạn thật quá đáng! ” Giọng nói của Hạ Thanh Sơn vang lên, căn bản không có cảm giác được Lăng Thi Nhi không thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-bo-vi-dien-quy-cau-nhan-vat-phan-dien-nu-chinh-lam-nguoi/1119958/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.