” Thanh Sơn, sao ngươi lại tới đây? Là tìm được thần y rồi sao? ” Thiên Nhạn ” quan tâm ” hỏi.
Lúc đầu Hạ Thanh Sơn không muốn có người đề cập đến chuyện này, hiện tại hắn còn không dám soi gương, nhìn thấy hai vết sẹo dữ tợn kia, chính hắn cũng cảm thấy có chút buồn nôn.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hai vết sẹo trên mặt hắn đặc biệt lớn, xung quanh lại mọc thêm một đống đồ vật không nên có, không mấy người có thể nhìn thẳng vào hai vết sẹo này.
Hắn đến gặp Thiên Nhạn, đương nhiên không thể mang theo mũ rộng vành. Hơn nữa hắn cảm thấy Thiên Nhạn là nữ nhân của hắn, vốn thấp hơn hắn một cái đầu, cho dù đối phương có làm Hoàng đế.
Không quản bộ dáng của hắn làm sao, nàng cũng không thể ghét bỏ hắn dù chỉ một chút.
” Thần y đều là cao nhân, xuất quỹ nhập thần, không tìm được. ” Hạ Thanh Sơn biểu lộ không kiên nhẫn, liếc quanh bốn phía, nhất là nhìn về phía Tuân Tử Hoài.
Tuân Tử Hoài một thân áo trắng sạch sẽ không nhiễm bụi trần, cao lãnh đứng bên cạnh Thiên Nhạn. Non nớt trên khuôn mặt đã rút đi rất nhiều, dáng dấp còn dễ nhìn hơn so với lúc trước.
Cả người Hạ Thanh Sơn đều không thoải mái, trong lòng sinh ra một loại xúc động muốn dùng dao nhỏ rạch nát khuôn mặt của Tuân Tử Hoài.
Tên tiểu bạch kiểm này suốt ngày đi theo bên người Thiên Nhạn, không biết là có rắp tâm gì, chẳng lẽ là muốn thượng vị?
” Quốc sư, ta có lời muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-bo-vi-dien-quy-cau-nhan-vat-phan-dien-nu-chinh-lam-nguoi/1119950/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.