Loại chuyện nhỏ thế này, hắn sẽ không tính toán với nàng.
Bệ hạ cũng là người, có khuyết điểm không phải rất bình thường sao? Không có bệnh không có bệnh, với tư cách là Quốc sư, hắn phải bao dung với nàng.
” Trên lý luận thì không thể cho người ngoài mược, nhưng nếu bệ hạ muốn thì không có vấn đề gì, tộc trưởng sẽ cho mượn. “
Minh quân hiện thế chính là niềm hạnh phúc nhất của tộc Tuân thị, loại chuyện nhỏ như mượn sách thuốc này, sao bọn họ có thể không đồng ý?
” Vậy ta muốn mượn sách thuốc của Tuân thị đọc thử, liền thừa dịp ngươi giúp ta điều dưỡng thân thể xem đi. Tuân thị của các ngươi có muốn cái gì không? “
Tuân Tử Hoài không rõ Thiên Nhạn mượn sách thuốc để làm gì: ” Chuyện này ta sẽ lập tức viết thư cho tộc trưởng, ít ngày nữa sẽ có sách thuốc đưa tới, không biết bệ hạ muốn đọc sách thuốc gì? Hiện nay trong tay ta có một ít, nhưng tương đối thâm ảo, khó hiểu, không thích hợp cho người ngoài nghề nhìn……..Còn về điều Tuân thị muốn, tất nhiên là thiên hạ yên ổn, bách tính an cư lạc nghiệp. Bệ hạ làm một cái minh quân, đương nhiên chính là nguyện vọng lớn nhất của Tuân thị. “
” Nếu như có thể, ta muốn đọc tất cả. “
Trong lòng Thiên Nhạn suy nghĩ, nếu Tuân Tử Hoài đã nói có thể chữa trị khỏi cho thân thể này, khiến nó khôi phục lại như lúc ban đầu, điều này đã nói rõ y thuật của Tuân thị rất cao thâm. Nếu nàng có thể học được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-bo-vi-dien-quy-cau-nhan-vat-phan-dien-nu-chinh-lam-nguoi/1119943/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.