Thiên Nhạn là lần đầu tiên sinh hài tử, cơ thể của nàng chưa thích ứng được với sự tàn phá mệt nhọc, sự đau đớn trong bụng khiến nàng hận không thể ngất đi.
Đại chiến liên tục ba ngày ba đêm, nàng cũng không hiểu làm sao nguyên chủ có thể chịu được.
"Hỏi ra thân phận, trục xuất về quê quán. Người không có nhà để về, theo trình tự mà dàn xếp. "
Thiên Nhạn quét mắt sang đống người đang run lẩy bẩy trong góc, có cả nam lẫn nữ. Đây chính là chiến tranh, rất tàn khốc. Cảnh tượng như vậy, nàng đã thấy rất nhiều, trong lòng không hề có chút đồng tình nào.
” Tướng quân, sắc mặt của người không tốt lắm, cần phải nghỉ ngơi. ” Theo ánh đèn, người bên cạnh thấy sắc mặt của nàng trắng bệch, bước đi không còn lưu loát như trước, nhớ tới nàng mới vừa sinh con mấy ngày trước, lập tức khô khốc nói: ” Đại chiến đã thắng lợi, tướng quân trở về nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại chúng ta sẽ xử lí. “
” Ân. “
Thiên Nhạn vừa quay người muốn đi ra khỏi doanh trướng, thanh âm xiềng xích cọ trên mặt đất vang lên, tiếp đó nàng có cảm giác góc áo bị người ta giữ chặt. Nàng vô ý muốn đá đối phương bay ra ngoài, không ngờ hắn lại có thể tránh được, lúc này mới tò mò quay sang.
” Tỷ tỷ không cần hung như vậy, ta không phải là người xấu. “
” Thân thể ta ốm yếu, sẽ bị đá hỏng mất. “
Thiên Nhạn: ” …………… “
Thiếu niên trước mặt một thân bạch y, đáng tiếc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-bo-vi-dien-quy-cau-nhan-vat-phan-dien-nu-chinh-lam-nguoi/1119923/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.