Tương lai chẳng cần tạo dựng hình tượng gì nữa nhỉ. 
Thẩm Trĩ đứng trước chiếc máy giặt không ngừng rung giật, cô thất thần suy nghĩ về tương lai không chắc chắn. Cô nghĩ, không chỉ có Thẩm Hà, mà cô cũng nên cân nhắc về cuộc sống bên ngoài phim ảnh rồi. 
Chuông điện thoại vang lên hết lần này tới lần khác. 
Thẩm Trĩ bấm tắt hết lần này tới lần khác. 
Cô lái xe ra ngoài, Lam Kiều đột ngột nhảy ra giữa làn đường. Lần trước đám phóng viên định dùng cách này để chắn ở trước cửa nhà bọn họ, phản ứng của Thẩm Hà chính là “Nghiến qua đi” , nếu không phải Thẩm Trĩ liều mạng khuyên lơn, có khả năng hai người họ đã lên tin tức xã hội được nhiều người biết tới. 
Thẩm Trĩ giẫm mạnh phanh xe, nặng nề cau mày. 
Lam Kiều thở hồng hộc, cuối cùng cũng được cho phép tạm thời lên xe như ý nguyện. 
Cô ta ngồi lên xe, duy trì im lặng rất lâu. Thẩm Trĩ chẳng định đi tới chỗ nào nói chuyện kĩ hơn với cô ta, vậy nên sau khi đậu xe bên đường thì không nhúc nhích nữa. 
Lam Kiều không chờ nổi nữa. 
Câu đầu tiên cô ta nói chính là: “Tôi không mong chờ việc chị tha thứ cho tôi.” 
Chẳng biết vì sao, Thẩm Trĩ bỗng nhớ tới bộ phim [Tình yêu khuynh thành], hai câu thoại mà nhân vật nam chính nói “Nếu như em không quen biết anh của trước kia” và “Tha thứ cho anh của hiện tại” . Bào chữa cho cái tôi đúng lúc đúng chỗ, đáng tiếc chẳng có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-bo-dua-vao-dien-xuat/2683302/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.