Hạ Thụy Nhiên đã từng xem Cao Dao giải phẫu thi thế. Lúc đó anh vẫn còn là một tên cảnh sát mới ra trường đi theo đàn anh vào phòng khám nghiệm tử thi của Cao Dao để lấy báo cáo. Vừa vào phòng, anh đã thấy Cao Dao mặc đồ bảo hộ trắng kín mít, trên tay cầm dao giải phẫu, ánh mắt lạnh lùng, chuyển từng nhát dao dứt khoát xuống cái xác, nhìn giống như một bác sĩ bình thường.
Nhưng kế tiếp, mùi hôi thối tanh tưởi từ cái xác đập thẳng vào mặt khiến anh vội vàng chạy ra ngoài nôn khan, từ đó mỗi lần nhớ về cái mùi ấy, anh lại cảm thấy dạ dày cuộn lên từng trận.
Về sau, anh cực kì bội phục Cao Dao. Nghề pháp y cực khổ, tiền lương không cao, người nào kiên trì làm nghề này thì không phải là người bình thường nữa mà là Thần rồi.
Cũng chính vì điều này cho nên dù làm cảnh sát mấy năm nay nhưng Hạ Thụy Nhiên ít khi tiếp xúc với xác chết. Nhưng hôm nay Cao Dao đột ngột gọi điện anh vào lúc nửa đêm, nói là có tình huống khẩn cấp, cần anh tới hỗ trợ.
Nhà hai người chung một tiểu khu, nửa đêm nửa hôm để Cao Dao đi ra ngoài một mình không tốt lắm, huống chi còn tiện đường như vậy.
Hạ Thụy Nhiên đồng ý. Anh định ngồi dậy nhưng bị một cánh tay ôm chặt lấy bả vai.
“….Anh đi đâu vậy?”
“Anh có việc.” Hạ Thụy Nhiên trả lời qua loa rồi vội vã đứng dậy mặc quần áo. Trời đã sang thu, thời tiết ban đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-bo-deu-thua/2302767/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.