"Nàng không ở nhà." Trên thực tế, đây là lần thứ ba Tô Ngữ Mạt cho ra câu trả lời này đối với ấu tể.
Đoạn Tử Đồng cũng không có vẻ rất kinh ngạc, thần sắc bình tĩnh gật đầu một cái, nhướng mày nói: "Đại khái lúc nào về nhà? Ta có thể ở chỗ này chờ nàng."
Tô Ngữ Mạt có chút hoảng hốt, hài tử này trước mắt khí thế quả thật là càng ngày càng tăng theo tuổi tác, uy nghiêm ẩn hiện.
Tô Ngữ Mạt cùng vương thất có hơn mười năm quan hệ, nhưng chưa bao giờ giống như giờ khắc này, cảm thấy một loại cảm giác áp bách không hiểu nguyên nhân.
Đôi tử đồng kia quan sát, khiến nàng tư duy trở nên trì độn, lời nói dối giống như bị hù dọa chạy mất, lời thật lòng liều mạng muốn thốt ra khỏi miệng.
Nàng không muốn thừa nhận, trong lòng vô cớ toát ra hai từ 'vương khí'.
Trên người hài tử này, dường như thực sự ngưng kết vương khí danh xứng với thực, làm cho nàng bản năng muốn thần phục.
Đoạn Tử Đồng yên tĩnh đứng trước cửa, chờ mẹ của Hạ Mộc mời bản thân vào nhà.
Nhưng mẹ của Hạ Mộc từ đầu chí cuối chỉ đứng ngoài cửa, không nói lời nào, hoàn toàn không có ý muốn khách khí một chút.
Thật sự làm cho người ta khó hiểu.
Trứng Cuốn điện hạ hắng giọng, nỗ lực gọi thần trí của Tô Ngữ Mạt quay về, sau đó có điều ám chỉ, lên tiếng: "Ta đứng ở bên ngoài chờ, không sao cả."
Tô Ngữ Mạt: "..."
Lời này hiển nhiên là đang chất vấn nàng, 'tại sao ngươi còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-bo-ca-kho-deu-thuoc-ve-mieu-vuong-phi/1204806/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.