Yên liễu họa kiều, ngọc bình kim thúy, phần hương vấn vít, đón gió phiêu phiêu.
Có một mỹ nhân, ngồi sau mành, phủ cầm mà xướng, không khỏi thê lương.
Nửa khắc sau, chỉ thấy mỹ nhân đứng dậy, đi đến mép bàn cờ, nhìn toàn bộ bàn cờ, cười thần bí,” Có khả năng phá được ván cờ này chỉ với một quân, lại hết lần này đến lần khác chỉ cố thủ, một bạch một hắc……. A a, đó là một viên ngọc.” Nói xong, mỹ nhân đem chiếc nhẫn tháo xuống, đặt nhẫn phỉ thúy lên bàn cờ,” Bất quá thực đáng tiếc, kết cục của ngươi chỉ có thể là – ngọc thạch câu phần (ngọc tan đá nát).”
Vung tay áo, bàn cờ rơi xuống đất. Hắc bạch bất phân, không nhìn được rõ ràng.
” Tư Nguyên, ngươi xem, lúc viết chữ nét ngang phải ngang, nét dọc phải thẳng, chủ yếu là cầm chắc bút. Dùng sức cổ tay, sở dĩ cánh tay ngươi mỏi, là bởi vì ngươi dùng sức không đúng chỗ.” Sa Trầm Thanh một tay ôm thắt lưng Lâm Tư Nguyên, một tay nắm bàn tay nhỏ của y, đầu bút lông lượn trên giấy, từng nét từng nét chậm rãi xuất hiện.
Lâm Tư Nguyên thực sự chăm chú học, không vì cái gì khác, y biết thời gian mình có thể ở bên Sa Trầm Thanh còn rất ngắn, hiện tại bị hắn ghét, bị hắn vứt bỏ một lần nữa, y nên tỉnh ngộ. Y nên ly khai, Sa Trầm Thanh giữ lời hứa chiếu cố y thực ra vì hắn cảm thấy áy náy. Cảm giác này rất nhanh sẽ biến mất, y sẽ phải rời đi. Học viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toai-phong-thien/3049569/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.