Sa Trầm Thanh nhìn thấy Lâm Tư Nguyên tựa hồ phi thường thống khổ, hừ lạnh một tiếng, khoác thêm cẩm bào xoay người bước đi, trước khi đi còn phân phó xuống,” Mang xuống hảo hảo dạy dỗ, trẫm không thích sồ nhân ngây ngô.”
Một hàng cung nhân đi theo Sa Trầm Thanh chậm rãi ly khai. Bởi vì ở đây không có chức vụ thái giám, áp dụng tôn ti chế độ thực hiện, hạ nhân bị bó buộc ở nơi này thường có cảm giác hèn mọn, so với một nam sủng của hoàng đế như mình địa vị so với một tên sai vặt còn thấp kém hơn, thay đổi ai trong lòng cũng hội không cân bằng.
Lãnh sự hung hăng đạp Lâm Tư Nguyên một cước,” Gia hỏa ghê tởm, còn không mau cút?”
Cơ hồ muốn đem song chưởng của mình niết tới sưng đỏ, Lâm Tư Nguyên một câu cũng không có phản bác. Có thể chịu đòn mới có thể thoát được khỏi mộng tưởng yêu thương, vì thế sớm bị ngược đãi, sẽ sớm thành quen. Hắn chỉ còn lại chính mình, chỉ có tự tôn, cho nên duy độc thứ này, duy độc trái tim này không thể cấp bất luận kẻ nào…… Hắn cắn răng, nuốt vào thống khổ, trong mắt bùng lên cương quyết cùng lạnh lùng.
Hắn nên nói cái gì ni? Nên làm như thế nào? Hắn không thể trốn khỏi đây. Đúng vậy, Sa Trầm Thanh thích phục tùng, cho nên chỉ cần chính mình phản kháng, không ngừng phản kháng, một ngày nào đó hội cảm thấy minhg thực phiền toái. Vận khí tốt lắm liền như vậy chết đi, chỉ sợ kết cục đúng là như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toai-phong-thien/3049489/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.