Vẫn là cái bàn cũ kỹ trong phòng, đồ nhắm rượu dời đi, trải ba lớp vải dày bên dưới, Phương Tôn ổn thỏa đứng bên trên. Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ mỗi người ngồi một bên, nhìn chằm chằm, chỉ nhìn thôi, không nỡ sờ, chỉ lo bảo vật này hư hao một chút gì đó. 
Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Sư ca, cái này thật sự trị giá một trăm vạn sao?” 
Con số trên trời, bao nhiêu người cả đời cũng không dám mơ mộng có một trăm vạn, Đinh Hán Bạch gật gật đầu, còn lấy kính lúp kiểm tra viền mép. Không chút tỳ vết, viền mép và cổ ngắn, vai, bụng, nơi nào cũng đều bảo tồn hoàn hảo. Nghĩ một hồi, lớp bùn ngăn cách oxy hóa, chôn ở dưới đất, nếu không phải anh đang gặp khó khăn, còn có thể chôn tới bao lâu… 
Lúc này, ông lão ở trong phòng ngâm nga hát một đoạn “Bá vương biệt cơ”. Đinh Hán Bạch bước chầm chậm vào trong phòng, nghe thật kĩ, đoạn này tên là “Màn đêm thăm thẳm”, hát lúc này quả là hợp tình hình. 
Trương Tư Niên dựa vào đầu giường, chợp mắt, nhếch mày, đem câu chữ hát đến uyển chuyển tang thương, một chữ cuối cùng kết thúc, mí mắt khô héo nhăn nheo vậy mà lại ửng hồng. Đinh Hán Bạch ngồi ở mép giường, hỏi: “Sư phụ, nếu như con cũng không cần tiền, Phương Tôn đó người dự định chôn tới khi nào?” 
Trương Tư Niên nói: “Không biết.” Chắc là mười năm, hai mươi năm, chôn đến khi ông chết. Ông không sợ chết, một chút cũng không hề sợ, sớm nở tối tàn cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toai-ngoc-dau-chau/2266507/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.