*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thường nói bệnh đi như kéo tơ, Đinh Hán Bạch lại khỏe rất nhanh. Vừa sáng mưa không ngừng, anh đã ra khỏi nhà, đến hẻm Sùng Thủy tan hoang kia đón Trương Tư Niên, hai thầy trò mấy ngày không gặp, vừa thấy mặt mấy câu hâm nóng không khí cũng chẳng nói.
Trương Tư Niên bị tiếng mưa rơi quấy nhiễu một đêm, ngồi sau xe cuộn tròn lại như ông lãnh đạo. Đinh Hán Bạch tình nguyện làm tài xế, ở trên đường rẽ trái lượn phải, không xác định mục đích.
Hồi lâu, ông lão không chịu nổi: “Thằng nhóc con, rốt cuộc là đi đâu? Ta sắp say xe rồi!”
Đinh Hán Bạch vui vẻ nói: “Con ngắm đường coi có gì đẹp không, mang người già ra ngoài hóng gió một chút thôi.” Anh giống như đang điều tra địa hình, loanh quanh trong nội thành phồn hoa, có cái mới xây, có cái đang đợi hủy, ghi nhớ hết trong lòng.
Trương Tư Niên hỏi: “Đồ đệ của ông sáu ngón đồng ý hợp tác với con rồi sao?”
Đinh Hán Bạch đáp: “Không đồng ý.” Đâu chỉ không đồng ý hợp tác, đến cả người sống sờ sờ như anh còn bị đẩy ra xa ngàn dặm. “Sư phụ, thật ra người đồ đệ kia chính là sư đệ của con.” Anh nói cho Trương Tư Niên, “Từ xưa đến giờ, giữa sư huynh đệ với nhau đều dễ dàng sản sinh vài thứ khác, người hiểu không?”
Trương Tư Niên cụp mắt mù, không hiểu.
“Thôi, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toai-ngoc-dau-chau/2266465/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.