Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ cứ như này thẳng thắn với nhau, không muốn thẳng thắn cũng đã muộn. Lời trách cứ trong dự liệu của Kỷ Thận Ngữ không tới, ngược lại nhận được một câu rất dịu dàng, làm cậu không ứng phó kịp.
Một hồi lâu sau, cậu không thể làm gì khác hơn là mạnh miệng một tiếng “Không đau”.
Tất cả đều không nhắc tới nữa, Đinh Hán Bạch nhìn chăm chú đối phương một hồi rồi đi, nhìn là đi, thật ra là trốn. Người trước mắt vẫn là biểu cảm như trước, là người mà anh quen thuộc nhất, nghĩ lại nhớ tới một thân phận khác, hai thân ảnh hợp vào nhau, cái cảm xúc kích động đó từ từ bình tĩnh, tâm tư càng trở nên mông lung.
Anh hoảng hốt nhiều lần, đến mấy lần, khi nào mới có thể tìm ra được nguyên nhân?
Đinh Hán Bạch hiếm khi lại nhu nhược như vậy, chọn cách tránh né giống như không thèm nghĩ nữa.
Sang hôm sau, cửa hàng số một của Ngọc Tiêu Ký rốt cuộc nghênh đón vật trấn tiệm mới —— lò hương thanh ngọc ba chân tai bướm cầm vòng.
Tiền sảnh sạch sẽ, bọn trông hàng trước đó đã dọn tủ và kính thủy tinh, chờ Lò hương vừa đến sẽ đặt trong tủ, dán nhãn, chụp ảnh lưu sổ. Kỷ Thận Ngữ đứng ở trước cửa tủ, nhìn chằm chằm nhãn dán không chớp mắt, trên chỗ họ tên có viết tên cậu.
Ngẩng mặt lên, tấm kính thủy tinh phản chiếu đường nét Đinh Hán Bạch, anh đứng ở ngay phía sau. “Sư ca, sẽ có người mua sao?” Kỷ Thận Ngữ hỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toai-ngoc-dau-chau/2266454/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.