Chương trước
Chương sau
Mạc thuyết cung đao sự nghiệp, y nhiên thi tửu công danh.
Thiên tái đồ trung kim cổ sự, vạn thạch khê đầu trường đoản đình.
Tiểu đường phong lãng bình. [1]
1. “Sợ”
Xẩm tối. Trên quan đạo Giang Nam. Hai thiếu nữ thong thả du ngoạn.
Một người áo lục nhạt, một người áo lam; một xinh đẹp, một yểu điệu.
Đang lúc tháng tám đầu thu, trời xâm xẩm tối, trên quan đạo đông đúc vào ban ngày hiện chỉ còn hai thiếu nữ cất bước.
Lam y thiếu nữ khoác một cái bao nhỏ trên vai, dáng vẻ như nha hoàn, vừa đi vừa thở dốc: “Tiểu thư, lúc trước ông chủ khách sạn nói rằng mấy chục dặm tới không có nơi nghỉ, tiểu thư lại không chịu nghe, hiện tại thì mệt rồi, chỉ sợ phải đi một mạch đến tận Tô Châu”.
Lục y thiếu nữ cười ha ha: “Trăng đẹp thế này, dù đi cả đêm cũng không sao!”
Lam y thiếu nữ hờn mát: “Tiểu tỳ không nhàn tản như tiểu thư, hiện tại chỉ muốn tìm một nơi nghỉ ngơi, chân tiểu tỳ cứng đơ, ê ẩm hết rồi”.
Lục y thiếu nữ nhấc cái bao trên vai lam y thiếu nữ xuống: “Thủy nhi mệt rồi hả, để ta đeo giúp muội”.
Thủy nhi vội giật cái bao lại: “Sao lại thế được, nha hoàn như tiểu tỳ trời sinh số khổ, nếu để phu nhân biết tiểu thư xách bao, chắc sẽ trách mắng tiểu tỳ nên thân”.
Lục y thiếu nữ cười hi hi: “Có gì đâu, cái bao này không nặng lắm, ta bảo muội phải chăm chỉ luyện công phu, hiện tại muội đã biết hậu quả do thường ngày lười nhác chưa?”
Thủy nhi cũng cười: “E là người ngoài mà thấy tiểu thư khoác bao sẽ cho rằng tiểu thư là nha hoàn của tiểu tỳ”.
Lục y thiếu nữ sững người: “Cũng phải, đường đường đại tiểu thư như ta mà bị hiểu lầm là nha hoàn há chẳng mất hết mặt mũi?”
Thủy nhi ghẹo: “Người khác không sao, sợ nhất là người đó mà thấy...”
Lục y thiếu nữ thản nhiên: “Hừ, người ta không có tên sao? ‘Người đó’ là ‘người đó’, dọc đường không hiểu muội đã nhắc đến bao nhiêu lần rồi, ta đến Giang Nam chỉ để ngắm phong cảnh, có phải để gặp ai đâu!”
Thủy nhi nén cười, ra vẻ nghiêm túc: “Đúng rồi, đúng rồi, tiểu thư ghét người đó nhất, vốn định đến du ngoạn Hàng Châu mười ngày, vừa nghe người ta xuất hiện tại Tô Châu, liền bỏ cả ngắm thủy triều trên sông Tiền Đường cùng Lục Hòa tháp, vội vàng đi một vòng từ bắc sang nam, theo đường qua thành Tô Châu về nhà”.
Lục y thiếu nữ lúng túng, ra vẻ giơ tay đánh, Thủy nhi vội tránh đi, cả hai cười nói vui vẻ, quan đạo lập tức sống động hẳn.
Thủy nhi dụi mắt: “Đáng giận nhất là hôm nay tiểu thư kéo muội đi xem thủy triều từ sớm, hại muội đến giờ vẫn buồn ngủ. Ngày mai gặp được người ta, tiểu thư thì tinh thần phơi phới, đáng thương cho Thủy nhi dung nhan nhếch nhác, đầu tóc rối bù như nữ quỷ mấy đêm liền không ngủ...”
Lục y thiếu nữ lại cầm cái bao lên, tỏ vẻ áy náy: “Thủy nhi ngoan, để ta giúp muội. Đến Tô Châu sẽ để muội ngủ liền ba ngày ba đêm”.
Thủy nhi thấy lục y thiếu nữ vụng về đặt cái bao lên lưng, bèn lấy làm kỳ lạ: “Tiểu thư không sợ người đó nhìn thấy sao?”
Lục y thiếu nữ chúm chím: “Trong đêm tối tĩnh lặng thế này, thuật thính phong biện khí [2] của ta nhận ra được có người xuất hiện trong vòng hai dặm, lúc đó sẽ chuyển bao cho muội”.
Nàng chưa dứt lời, trước mặt vang lên tiếng kêu sang sảng: “Nhị vị tiểu thư mau mau dừng chân, đằng trước không đi tới được đâu”.
Nàng giật nảy mình, quát lớn: “Ai đang lấp lấp ló ló đấy?”
Nhớ lại mình vừa khoe khoang với tỳ nữ về thuật thính phong biện khí, dù nàng luôn chú ý kiềm chế nhưng gương mặt cũng hơi đỏ lên, được ánh trăng trong trời đêm như nước rọi vào, tô thêm phần quyến rũ.
“Nhị vị cô nương không biết đó thôi, trước mặt đã bị quan binh chặn lối”. Một người từ trong ngôi tiểu đình bên đường nhảy ra, định thi lễ, chợt bị dung mạo của lục y nữ tử hớp hồn, ngây người lắp bắp hồi lâu không thành câu.
Người đó chừng hơn ba mươi, mặc tà áo màu xanh, đầu đội chiếc mũ nhỏ, tay cầm quạt xếp, rõ ràng là một tú tài kiết xác. Lục y thiếu nữ thấy y nhìn mình chăm chăm, vẻ mặt đầy kinh ngạc, bất giác lấy làm đắc ý, quên cả đưa cái bao cho Thủy nhi: “Tiên sinh không cần đa lễ, phía trước xảy ra chuyện gì?”
Tú tài rúng động, tỉnh khỏi mộng đẹp, vội vàng chỉnh đốn y phục, cung cung kính kính vòng tay: “Cách thành Tô Châu ba dặm đầy ních người của quan phủ, hình như đang điều tra trộm cướp gì đó, tất cả mọi người ra khỏi thành rất dễ nhưng muốn vào thành đều phải chịu khám xét”.
Thủy nhi tỏ vẻ kỳ lạ: “Tiên sinh sợ chuyện gì, lẽ nào tiên sinh là giang dương đại đạo?”
Tú tài vội xua tay: “Tiểu sinh không có sức trói gà, làm đại đạo sao nổi. Chỉ là ở đây đợi đến lúc trời sáng, người quen trong thành xuất hiện nhiều một chút, tất mọi sự dễ dàng hơn”.
Lục y nữ tử đưa mắt đánh giá y, ra vẻ dửng dưng: “Không ngờ tiên sinh cũng là nhân vật có máu mặt trong thành Tô Châu”.
Tú tài ưỡn ngực: “Không giấu gì nhị vị cô nương, bỉ gia cũng có đôi chút tiếng tăm tại thành Tô Châu, trời sáng sẽ không phải e ngại gì đám quan binh đó. Tới lúc đó tiểu sinh sẽ tận tình địa chủ, đưa nhị vị cô nương đi du ngoạn Viên Lâm quán tuyệt thiên hạ của Tô Châu”.
Lục y nữ tử bĩu môi: “Mấy tên quan binh có gì ghê gớm?”
Tú tài giậm chân: “Đám quan binh đó toàn người từ kinh thành phái tới, hết sức hung hăng, lúc khám người thấy có gì vừa mắt liền chiếm lấy. Hà huống bọn tiểu sinh là người đọc sách, để người ta lục lọi thân thể giữa ban ngày ban mặt, ôi, đúng là sỉ nhục, làm gì còn đạo lý nữa”.
Nhị nữ lập tức hiểu rằng lời đồn trên giang hồ Tướng Quân lệnh đưa đến Ngũ Kiếm sơn trang trong thành Tô Châu là thật, Minh tướng quân chắc điều binh phái tướng tới.
Lục y thiếu nữ mừng thầm, tin rằng “người đó” quả thật đang ở trong thành.
Tú tài vẫn thao thao bất tuyệt: “Đám quan binh đó đều không phải người lượng thiện, nếu thấy nhị vị cô nương đều... đều như hoa như ngọc thế này, chắc sẽ... chắc sẽ...”
Nhị nữ thấy y tỏ vẻ nóng ruột, hai chữ “chắc sẽ” cứ ấp úng, không sao nói tiếp được, liền cười vang.
Thủy nhi cười đến nghẹt thở: “Tiên sinh không cần lo, gặp được tiểu thư nhà tiện nữ coi như gặp quý nhân, cái gì mà quan binh như hổ lang đó không đáng kể, chúng tôi sẽ đưa tiên sinh đi, hóa dữ thành lành... ha ha...”
Thấy Thủy nhi ghẹo tú tài, lục y thiếu nữ cũng cười rũ ra, tú tài vội cúi mặt xuống đất: “Không được nhìn, không được nhìn...”
Lục y thiếu nữ chật vật một hồi mới ngừng cười được: “Tiên sinh cùng vào thành với chúng tôi, còn sợ gì quan bình?”
Tú tài lẩm nhẩm: “Từ xưa tú tài gặp quan binh, có lý cũng không nói ra được, sao lại không sợ?”
Lục y thiếu nữ chống nạnh: “Cái gì cũng có khắc tinh, tiên sinh có biết quan binh sợ gì nhất không?”
Tú tài ngẩn người: “Đám quan binh đó ỷ thế khinh người, còn phải sợ ai nữa?”
Thủy nhi tiếp lời: “Tiên sinh chết khiếp rồi sao? Chúng tất nhiên phải sợ trưởng quan”.
Lục y thiếu nữ cười: “Vẫn là Thủy nhi thông minh, trưởng quan sợ gì?”
Thủy nhi cười hi hi: “Kẻ làm quan không sợ gì cũng phải sợ hoàng đế lão nhi”.
“Hoàng đế lão nhi sợ gì?”
“Hoàng đế lão nhi đứng trên vạn người, chỉ sợ Minh tướng quân quyền cao chức trọng, nắm trong tay trọng binh”.
“Minh tướng quân sợ gì?”
“Thiên hạ bách tính, giang hồ hảo hán có ai không sợ uy thế của Minh tướng quân, nhưng vẫn có một người chưa từng e ngại tướng quân, phàm là việc đối chọi với ông ta, người này đều có phần”.
Lục y thiếu nữ cười khanh khách nhìn Thủy nhi: “Oa, ai mà khiến Minh tướng quân phải đau đầu đến thế, mau nói ra đi”.
Thủy nhi ưỡn ngực: “Trừ Toái Không Đao Diệp Phong đại hiệp hiệu xưng ‘đao ý hành không, đao khí hoành không, đao phong lược không, đao quang toái không’ đó còn ai nữa?”
Tú tài dõi mắt nhìn hai nàng cười nói toàn những lời đại nghịch bất đạo, gọi thẳng cả hoàng đế, hình như không coi quan binh ra gì, cộng thêm bóng trăng man mác, người đẹp như ngọc, biết rằng mình không nên nhìn họ chằm chằm nhưng không khống chế được bản thân.
Lục y thiếu nữ nghe đến tên Diệp Phong, lại thấy tú tài ngây đuỗn ra liền vỗ tay cười lớn: “Tiên sinh có biết Diệp Phong Diệp đại hiệp sợ gì không?”
Tú tài ngây người, thật thà lắc đầu: “Tiểu sinh tuy có nghe đến danh tiếng của Diệp đại hiệp nhưng không nghĩ ra đại hiệp còn sợ thứ gì?”
Thủy nhi ôm bụng nén cười: “Toái Không Đao Diệp Phong không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ người được xưng tụng ‘thân ảnh thiến thiến, tiếu dung thiển thiển, tố thủ tiêm tiêm, ám khí thiên thiên’ [3], tức đại thiên kim Thẩm Thiên Thiên Thẩm đại tiểu thư của Cung chủ Lạc Hoa cung ở Hải Nam Ngọc Ngưng cốc”.
Tú tài nghe liền một tràng, hoàn toàn không hiểu gì, ù ù cạc cạc hỏi: “Thẩm đại tiểu thư sợ gì?”
Lục y thiếu nữ cười đau bụng, vỗ ngực dịu giọng đáp: “Ngốc quá, Thẩm đại tiểu thư đương nhiên không sợ gì hết”.
Tú tài bị lục y thiếu nữ nửa đùa nửa thật khiến cho quay cuồng: “Vì sao lại không sợ?”
Lục y thiếu nữ đảo mắt, thấy vạt áo y có một chữ “Tán” nhỏ xíu, tâm niệm liền xoay chuyển, cất tiếng hỏi: “Tiên sinh chắc là vị công tử bảo bối Tán Phục Lai của Lâu chủ Giang Nam đệ nhất đại đổ lâu Khoái Hoạt lâu Tán Vạn Kim?”
Tú tài lại ngây người: “Sao cô nương biết?” Y đột nhiên biến thành thông minh: “Cô nương là ai?”
Lục y thiếu nữ nhận thấy lời lẽ của mình không uổng công trước khi lên đường vất vả ghi nhớ mấy giang hồ điển cố, lấy làm đắc ý, đưa tay chỉ vào mũi mình: “Tiên sinh là Tán Phục Lai, tiểu nữ đương nhiên là Thẩm Thiên Thiên”.
2. “Thổi”
Chúc Yên Hồng thổi lửa.
Nàng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải làm công việc này. Thiên kim bảo bối của Giang Nam Đại Nho Chúc Trọng Ninh xưa nay luôn được tiền hô hậu ủng, có bao giờ phải lo đến miếng ăn cái mặc.
Nhưng hiện tại nàng đang phát sầu trong nhà bếp bởi không làm sao đánh lửa nổi.
Ngũ Kiếm sơn trang chỉ còn lại phu phụ Minh chủ cùng Bát Đại Hộ Pháp, thêm Diệp Phong mới tới, ai cũng là hảo hán nổi danh giang hồ, tất nhiên không thể vì một bữa ăn mà tự mình xuống bếp.
Nhưng không phải cứ là người giang hồ tất không cần ăn cơm, cũng không phải ai cũng luyện thành võ công tuyệt thế, mấy ngày liền không cần ăn uống gì. Thành ra việc ăn uống của mười hảo hán do mình nàng đảm trách.
Không hẳn nàng không biết nấu ăn, ngược lại những món nàng nấu ra đều là những món nổi tiếng, những lúc vui vẻ nàng thậm chí tự nấu mấy món cho Lôi Nộ, thấy y ăn như rồng cuốn, lòng nàng vô cùng vui vẻ.
Nhưng nàng không biết đánh lửa, cũng không biết thái rau, những việc đó đều do người hầu chuẩn bị trước. Xưa nay nàng chỉ coi nấu nướng là một môn nghệ thuật, không phải là nhu cầu sinh hoạt.
Có lẽ các hạ đã thấy tướng quân mài thương? Đã thấy họa sỹ mài mực?
Nhưng nhất định chưa ai thấy khuê tú nhà giàu chẻ củi đốt lửa.
Nàng thật lòng hối hận hôm qua đã để mấy tỳ nữ trung thành rời khỏi Ngũ Kiếm sơn trang, thậm chí cả nhũ nương họ Đặng ở bên nàng từ nhỏ cũng phải đi.
Nàng tuy không biết chút võ công nào nhưng biết tấm lệnh bài đen kịt, nhỏ xíu kia thể hiện điều gì, nàng không muốn ai mất mạng vì mình, càng không muốn liên lụy đến cha già.
Còn bản thân nàng - gả cho người chồng như Lôi Nộ, còn gì để nói nữa đây?
Lúc y bảo nàng rời sơn trang về nhà một thời gian, nàng không hề lấn cấn, bởi nàng biết ở lại có mùi vị gì!
Nhưng nàng vẫn ở lại, nàng không biết nghĩa khí giang hồ là gì, tuy nhiên được đọc sách từ bé nên nàng hiểu thế nào là trước sau như một, là hoạn nạn chung hưởng.
Nàng chỉ sai mấy tỳ nữ đưa con trai Tiểu Lôi mới ba tuổi về nhà, còn bản thân kiên quyết ở lại.
Thấy Lôi Nộ tỏ ra như trút được gánh nặng lúc nàng ở lại, nàng vẫn không mảy may hối hận.
Chính vì tất cả đều rời bỏ y, nàng càng không thể ra đi!
Nàng để bó rơm và củi xuống đáy lò, lau mồ hôi rồi đánh đá lửa, đoạn học theo cách người hầu vẫn thổi lửa, khói bốc lên, hun hai mắt nàng cay xè.
Lửa còn chưa bén, không hiểu vì cớ gì mà khói lại ốc lên, nước mắt nàng tuôn trào.
Hai bàn tay trắng trẻo thong thả đón lấy viên đá lửa trên tay nàng, khẽ xát lên nhau, châm vào bùi nhùi.
Diệp Phong!
Chúc Yên Hồng sững người, không ngờ gã lại xuất hiện ở đây, nàng vốn cho rằng đao khách trẻ tuổi nhưng danh mãn thiên hạ này tuyệt không xuất hiện tại nhà bếp.
Nhưng gã đã xuất hiện.
Nàng ngây ngô nhìn tấm thân ban nãy uy vũ kinh nhân trong Phong Lẫm các, giờ khom xuống thong thả thổi lửa, ngọn lửa bốc lên bừng bừng, ngày càng nóng rãy.
Diệp Phong đứng dậy mỉm cười: “Nhớ lại lúc tại hạ lần đầu tiên thổi lửa nấu cơm cũng luống cuống như phu nhân”.
Gã biết nàng “luống cuống”? Gã nhìn nàng lâu lắm rồi ư? Dáng vẻ khó coi ban nãy của nàng có lọt vào mắt gã không?
Chúc Yên Hồng chợt thấy gương mặt nóng bừng, nhẹ giọng hỏi để khỏa lấp ngượng ngập: “Công tử cũng từng đốt lửa thổi cơm?”
Diệp Phong cười lớn: “Phu nhân tưởng tại hạ là thần tiên không cần ăn uống sao? Không ăn cơm chắc tại hạ chết đói từ lâu rồi”.
Gương mặt càng đỏ: “Thiếp tưởng những người như công tử đều ăn ở tửu lâu...”
Gã thản nhiên đáp: “Tại hạ nấu cơm lần đầu lúc chín tuổi, lại ở chốn hoang dã, lấy đâu ra tửu lâu”.
Chúc Yên Hồng hơi rúng động, định nói ra nhưng rồi không thốt thành tiếng.
Gã cười bảo: “Ngày mai chúng ta vào tửu lâu lớn nhất trong thành Tô Châu ăn một bữa, không để phu nhân phải vào bếp nữa”.
Nàng gật đầu: “Sao công tử lại đến đây?”
Diệp Phong mỉm cười tiêu sái: “Phu nhân hỏi tại hạ vì sao đến Ngũ Kiếm sơn trang hay hỏi tại hạ vì sao xuống bếp?”
Chúc Yên Hồng sửng sốt, thật ra nàng cũng không biết mình định hỏi gì.
Mặt nàng càng đỏ hơn.
Thấy dáng vẻ nàng, Diệp Phong hình như định giải thích nên vội nói: “Kỳ thật tại hạ xuống bếp là muốn xem đồ ăn thức uống của sơn trang, hiện tại nhân mã của tướng quân có thể đến bất cứ lúc nào, cần phải đề phòng địch nhân hạ độc vào đồ ăn, nước uống”.
Tiếng Lôi Nộ vang lên ngoài cửa: “Diệp đại hiệp nói không sai, tại hạ thật sự lơ là điểm này, thủ hạ của Minh tướng quân nhiều kỳ nhân dị sỹ, có cả kẻ tinh thông hạ độc, sau này nên thả cá vào giếng, chỉ nên ăn vật sống...”
Không hiểu sao, vừa nghe thấy giọng chồng, lòng nàng run rẩy, tình cảm không thể tả rõ bằng lời dâng lên, nàng không dám ngẩng đầu.
Khói bốc lên khắp nhà bếp vây kín nàng, thoáng chốc, vạn vật đều nhòe đi.
3. “Bẫy”
Thẩm Thiên Thiên bật cười.
Thấy Tán Phục Lai sững sờ nhìn mình, nàng không nén nổi nụ cười!
Người ngọc mỹ miều, nụ cười chúm chím!
Nàng biết mình xinh đẹp, lúc cười càng đẹp hơn.
Cười nghe Thủy nhi líu lo suốt dọc đường với “tên ngốc” Tán Phục Lai.
Nhớ đến một “tên ngốc” khác - khiến nàng vượt ngàn dặm từ Hải Nam Lạc Hoa cung đến tận Giang Nam, rồi lại vội vàng từ Hàng Châu đến Tô Châu chỉ để gặp mặt “tên ngốc” đó.
Nên nàng cười càng ngọt ngào.
Khoái Hoạt lâu là đổ lâu lớn nhất Giang Nam, mỗi ngày đều có khách bốn phương đến đánh bạc.
Lâu chủ Tán Vạn Kim hào sảng trượng nghĩa, ham thích đổ bác như chính cái tên, một tối có thể quăng đi vạn lạng vàng mà mặt không đổi sắc. Thẩm Thiên Thiên biết tiếng lão từ trước, cho rằng cha nào con nấy, không ngờ Tán Phục Lai lại nhát gan thế này.
Tán Phục Lai không phải là loại tú tài cổ hủ, bao nhiêu lời lẽ rườm rà lúc gặp Thẩm Thiên Thiên dần tan biến, dọc đường tuôn văn nhả chữ, dẫn ra rất nhiều kinh điển khiến nàng có lúc nhíu mày nghĩ ngợi những cũng lấy làm thú vị.
Vừa đi vừa cười cười nói nói nên không ai thấy tẻ nhạt, thoáng sau đã đến ngoài thành Tô Châu, quả nhiên trước mặt có một toán đông quan binh tra xét.
Tán Phục Lai càng đi càng chậm, hạ giọng xuống dặn: “Không giấu Thẩm cô nương, trên mình tiểu sinh mang theo một món tiền lớn, theo lệ phải trừ thuế của toán quan binh chắc mất mấy ngàn lạng. Thế cũng không sao, chỉ sợ chúng thấy tiền mờ mắt, giết tiểu sinh diệt khẩu, hủy cả thi thể phi tang, nếu cô nương có biện pháp, xin hãy cứu tiểu sinh”.
Thẩm Thiên Thiên muốn chọc y nên nói: “Công tử không sợ tiểu nữ thấy tiền mờ mắt, sẽ sát nhân diệt khẩu sao?”
Tán Phục Lai ngây người, lúc đó mới nhớ ra, lắp bắp: “Tiểu sinh thấy cô nương thanh lệ tuyệt tục, ôn nhu thế này, quyết không phải ác nhân!”
Thẩm Thiên Thiên nghe y tán tụng sắc đẹp của mình, lại dùng cả hai chữ “ôn nhu” không hề tương xứng với bản thân, trong lòng lấy làm đắc ý: “Yên tâm, đến lúc sẽ cho công tử thấy thủ đoạn của bản tiểu thư”.
Quả nhiên có một viên quan binh tiến lên tra hỏi, Thẩm Thiên Thiên móc một vật trong ngực áo cho hắn xem: “Mau đi thông báo cho trưởng quan của các ngươi ra nghênh tiếp, nếu bản tiểu thư lỡ mất đại sự, xem ngươi ăn nói thế nào”.
Viên quan binh thấy nàng có vẻ có lai lịch, nào dám chậm chễ, vội vàng đi thông báo ngay.
Tán Phục Lai vốn tưởng rằng phải xông qua cửa thành, lòng đang thấp thỏm nhưng không dám lộ vẻ khiếp sợ trước mặt người ngọc. Giờ biết Thẩm Thiên Thiên có pháp bảo mới trút được khối đá trong lòng, lên tiếng hỏi: “Vật đó là gì vậy?”
Thủy nhi giải thích: “Ngày trước, Võ Minh Vương trong hoàng thất đến Lạc Hoa cung chúng ta, kết tình tri giao với Cung chủ, có tặng viên Long Ảnh ngọc này. Khắp thiên hạ chỉ có năm viên, được hoàng thượng lão nhi ban cho năm vị thân vương làm tín vật, có thể sánh với thượng phương bảo kiếm tiên trảm hậu tấu. Một viên quan binh nhỏ xíu thấy ngọc, chỉ e sẽ khấu đầu tạ tội”.
Tán Phục Lai hớn hở: “Thẩm cô nương sao lại không nói sớm, hại tiểu sinh lo lắng suốt dọc đường”.
Thẩm Thiên Thiên cười ha hả: “Làm thế há tiên sinh thấy được thủ đoạn của bản tiểu thư”.
Quả nhiên viên trưởng quan đến nghênh tiếp, đưa ba người vào thẳng thành Tô Châu.
Bước chân khỏi cổng thành, khí thế của Tán Phục Lai biến đổi hẳn, cực lực mời nhị nữ về phủ làm khách.
Thẩm Thiên Thiên đáp: “Bản tiểu thư vốn định vào thành Tô Châu tìm người, sau này sẽ đến quý phủ”.
Tán Phục Lai vỗ ngực: “Trong thành Tô Châu có ai mà tiểu sinh không tìm được, Thẩm cô nương yên tâm, cứ đến bản phủ nghỉ ngơi, việc tìm người để tiểu sinh lo”.
Thẩm Thiên Thiên cười: “Chỉ sợ tiên sinh không có bản lĩnh đó, mời không nổi người ta thôi”.
Tán Phục Lai à lên một tiếng: “Nhân vật nào mà có lai lịch đến thế?”
Thủy nhi đưa tay đặt lên môi, nhỏ giọng: “Tán công tử như biến thành người khác, cơ hồ là địa đầu xà không bằng”.
Tán Phục Lai đỏ mặt giải thích: “Tiểu sinh muốn nói là người đó nên đến bái kiến Thẩm cô nương mới đúng, sao lại để cô nương đến tìm, đúng là thất lễ”.
Thẩm Thiên Thiên máy động, nhớ đến tính tình đáng ghét của “tên ngốc” đó: vô tình tựa hồ lại hữu tình, xưa nay chưa từng có nàng trong lòng - nàng vượt ngàn dặm đến Tô Châu, để xem gã làm sao đối diện? Có chịu đích thân đến gặp nàng chăng?
Bèn lên tiếng: “Cũng được, dù sao trời cũng sáng rồi, công tử mời bản tiểu thư ăn sáng”.
Tán Phục Lai hoan hỷ: “Chi bằng chúng ta đến Khoái Hoạt lâu do gia phụ mở”.
Thẩm Thiên Thiên cũng tỏ vẻ háo hức: “Xưa nay mẫu thân chưa từng cho ta đến đổ lâu, giờ đến kiến thức đổ lâu lớn nhất Giang Nam một phen cũng tốt”.
Thủy nhi ré lên: “Tiểu thư, nếu để phu nhân biết...”
Thẩm Thiên Thiên lớn tiếng: “Sợ cái gì? Muội không nói, ta không nói ra, chả lẽ Tán công tử tiết lộ?”
Tán Phục Lai vội vàng hùa theo: “Sao tiểu sinh dám nói ra, hơn nữa Thẩm cô nương chỉ đến Khoái Hoạt lâu dùng điểm tâm, không phải để đánh bạc”.
Khoái Hoạt lâu chia thành bốn tầng, tầng một Hoa Địa sảnh đón khách đại trà, tầng hai Lệ Nhân đường để nghênh tiếp khách đánh lớn, tầng ba Ngưỡng Thiên các danh cho bậc hào môn quý khách đến xem đánh bạc, tầng bốn Trừng Vũ quán là nơi nghỉ ngơi.
Ba người ngồi gần cửa sổ Trừng Vũ quán, nhìn ra xa xa, thành Tô Châu bảng lảng sương sớm hiện rõ trong tầm mắt, Viên Tú lâm lừng danh thiên hạ như mộng như ảo, đẹp mê hồn.
Tán Phục Lai giới thiệu nhị nữ rồi sai gia nhân pha trà, mang lên những món điểm tâm ngon lành bày đầy bàn, hết sức ân cần mời mọc.
Thẩm Thiên Thiên đi cả đêm nên đói ngấu, dẹp ý niệm đi tham quan đổ lâu, vừa dùng điểm tâm vừa nghĩ cuối cùng cũng đến được Tô Châu, sắp được gặp “tên ngốc” đó, bất giác trái tim đập nhanh hẳn.
Tán Phục Lai bưng chén lên: “Đây là Long tỉnh thượng đẳng pha từ nước Tô Châu Hổ Bào tuyền, tiểu sinh lấy trà thay rượu, kính nhị vị cô nương một chén thay lời tạ ơn”.
Thẩm Thiên Thiên lòng nặng tâm tư, ngơ ngẩn chạm cốc với Thủy nhi và Tán Phục Lai đoạn uống cạn: “Công tử không cần khách khí, chỉ là việc cỏn con thôi mà”.
Tán Phục Lai lại hỏi: “Người cô nương muốn gặp ở đâu, có thể đưa tín vật cho tiểu sinh đưa tới cho người đó rồi dẫn đến gặp cô nương, được chăng?”
Thẩm Thiên Thiên thuận miệng đáp: “Làm phiền Tán công tử, người đó mà thấy Long Ảnh ngọc tự nhiên biết là tiểu nữ đã tới”.
Tán Phục Lai hỏi: “Cô nương chắc chắn người đó sẽ tới?”
Thẩm Thiên Thiên thoáng rúng động, đến tận giờ nàng vẫn không biết trong lòng gã, nàng chiếm vị trí nào, gã biết nàng tới Tô Châu sẽ lập tức dẹp hết mọi việc đến gặp hay là không lý tới? Nàng không dám chắc...
Nhưng nàng vẫn hạ quyết tâm, đã tới Giang Nam đệ nhất đổ lâu, cũng nên dốc túi đánh một ván, bèn nói cứng: “Gã không dám tới, bản tiểu thư sẽ đánh nát đít... hi hi”.
Tán Phục Lai vỗ tay: “Vậy thì tiểu sinh yên tâm”.
Thẩm Thiên Thiên lấy làm kỳ lạ: “Công tử yên tâm chuyện gì?”
Tán Phục Lai hé nụ cười quỷ dị: “Tiểu sinh đã bày ra tương tư cục này vì Diệp Phong, nếu gã không đến há chẳng phụ mất khổ tâm của tiểu sinh sao?”
Thẩm Thiên Thiên cả kinh, vỗ bàn đứng dậy, chợt thấy đầu óc quay cuồng.
“Bịch”, Thủy nhi kéo theo cả cái ghế ngồi đổ xuống đất.
Thẩm Thiên Thiên quát vang, thò tay vào ngực áo lần tìm ám khí độc môn danh chấn thiên hạ Phi Diệp Lưu Hoa của Lạc Hoa cung.
Tán Phục Lai động thủ, gã hủ nho trông có vẻ không biết võ công, trói gà không chặt này lại xuất thủ như chớp, cặp đũa trên tay điểm một hơi các đại huyệt Nghênh Hương, Thừa Khấp, Kiên Tỉnh, Khúc Trì, Tam Tiêu, Hổ Khẩu từ trên mặt xuống tay Thẩm Thiên Thiên, tất thảy chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Tay Thẩm Thiên Thiên vừa chạm vào Phi Diệp Lưu Hoa liền mềm nhũn.
Đến giờ nàng mới biết Tán Phục Lai nhát gan, lúc nào cũng choáng váng với sắc đẹp của mình là cao thủ cỡ nào.
Tương tư cục thâm độc biết bao!
Nàng không kịp nhớ lại những biến cố kỳ quái, trong lòng dâng lên khí lạnh thấu xương, không phải nàng hại Diệp Phong rồi sao?
Một đao chấn nát tầng không, tương tư cũng hóa thành không!
Diệp Phong ơi Diệp Phong, huynh có hóa giải được cạm bẫy này không?
4. “Phá”
Lôi Nộ và Diệp Phong sánh vai đi trên lối mòn trong hoa viên Ngũ Kiếm sơn trang, không ai nói gì.
Ban nãy gã bị Lôi Nộ bắt gặp ở cùng Chúc Yên Hồng, tuy không có gì khuất tất nhưng vẫn không được tự nhiên.
Lôi Nộ dõi mắt theo một đóa hoa từ trên cành chậm rãi rơi xuống, sau cùng cũng lên tiếng: “Diệp huynh trượng nghĩa tương trợ, Lôi mỗ vô cùng cảm kích”.
Diệp Phong thấy y không để tâm đến chuyện ban nãy, trong lòng thoải mái hẳn. Vốn gã cũng là người phóng khoáng, bèn cười vang: “Minh chủ không cần đa lễ, có ai trên giang hồ không biết Diệp Phong thích nhất là đối nghịch với Minh tướng quân”.
Lôi Nộ chậm rãi hỏi: “Diệp huynh có thể cho mỗ biết nguyên do chăng?”
Gương mặt Diệp Phong thoáng qua một tia thống khổ: “Không phải tại hạ không muốn cho Minh chủ biết, mà chỉ là không muốn nhớ lại”.
Lôi Nộ gật đầu: “Lôi mỗ không hoài nghi huynh, chỉ là lần này so sánh thực lực của Ngũ Kiếm liên minh và tướng quân, tại hạ không mảy may nắm chắc nên không muốn kéo Diệp huynh sa vào tuyệt cảnh”.
Diệp Phong thản nhiên đáp: “Tại hạ xưa nay chưa từng muốn làm những việc mười phần chắc chín, bởi như thế không còn thách thức”.
Lôi Nộ trầm tư hồi lâu: “Đại hiệp có biết Lôi mỗ lo lắng nhất chuyện gì chăng?”
Diệp Phong trả lời thẳng thừng: “Mong Minh chủ chỉ giáo”.
Lôi Nộ nói: “Tấm Tướng Quân lệnh thứ hai bị đại hiệp chẻ đôi, Minh tướng quân tất không nuốt trôi cục tức này, nhưng mấy ngày nay vẫn không có động tĩnh gì, thật khiến người ta không hiểu nổi”.
Diệp Phong cười: “Đó là chỗ cao minh của ông ta, nhưng cũng là sơ hở lớn nhất”.
Lôi Nộ tỏ vẻ kỳ quái: “Vậy có ý gì?”
Diệp Phong giải thích: “Minh tướng quân chẳng qua muốn biết còn bao nhiêu người trợ giúp Minh chủ rồi sẽ quét sạch một mẻ lập uy với thiên hạ. Nhưng ông ta quên mất rằng trên giang hồ còn nhiều bậc nam nhi huyết tính, nếu tất cả đồng lòng chống lại, dù với thực lực của phủ Tướng Quân cũng không thể đối phó dễ dàng”.
Lôi Nộ than: “Không giấu gì Diệp huynh, Tướng Quân lệnh đưa tới lần đầu, Ngũ Kiếm liên minh tan rã, lúc đó tại hạ mới hiểu được uy thế của Minh tướng quân trên giang hồ, có ai dám đương đầu. Hiện giờ Ngũ Kiếm liên minh chỉ còn cái vỏ, huynh đã thấy toàn bộ thực lực trong tay tại hạ, trận này khác nào lấy trứng chọi đá”.
Diệp Phong hỏi: “Minh chủ định ứng biến thế nào?”
Lôi Nộ đáp: “Trong lòng tại hạ hiện đang loạn, vừa không muốn thủ hạ chết uổng cùng mình, lại không muốn phục tùng Minh tướng quân. Đành phải bình tĩnh đợi chờ, đến lúc cần thiết dù mất mạng cũng phải cho thiên hạ thấy rằng Lôi Nộ mỗ không phải hạng tham sống sợ chết”.
Diệp Phong ung dung: “Giữ núi xanh lo gì thiếu củi đốt, Minh chủ không nghĩ tới phương pháp nào khác sao?”
Lôi Nộ ngây người: “Nếu tại hạ lặng lẽ rời khỏi Giang Nam, tuy giữ được tính mạng nhưng từ đây Ngũ Kiếm liên minh đừng mong ngẩng đầu lên được trong giang hồ, còn mà khác nào tan rã. Chi bằng đấu một trận oanh oanh liệt liệt”.
Diệp Phong cười: “Minh chủ cả nghĩ rồi. Tướng Quân lệnh xưa nay chưa từng phát ra tùy tiện, chỉ cần Minh chủ giữ được qua một tháng rồi lặng lẽ rút lui, ngày nào Minh chủ chưa chết, Minh tướng quân không khỏi nhức đầu ngày đó”.
Lôi Nộ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Nhưng dựa vào thực lực của tại hạ, cộng thêm công tử cũng khó lòng giữ được qua một tháng. Hà huống Minh tướng quân đã lâu rồi vẫn chưa phát động, chuẩn bị uy thế đầy đủ, nếu xuất thủ tất phải như sấm sét”.
Diệp Phong lại hỏi: “Tướng Quân lệnh phát ra là giang hồ lập tức nổi sóng. Minh chủ có biết vì sao bao nhiêu ngày nay, trừ tại hạ không có ai đến cùng Minh chủ kháng địch chăng?”
Lôi Nộ ủ rũ: “Trên giang hồ dù còn nam nhi huyết tính nhưng biết trước không chống nổi, còn đến chết uổng làm gì!”
Diệp Phong cười: “Minh chủ sai rồi, chỉ vì Minh chủ còn chưa thể hiện rõ quyết tâm đối kháng Minh tướng quân”.
Lôi Nộ cả kinh, thoáng hiểu ra, ngẩng lên nhìn gã: “Diệp huynh có đề nghị gì chăng?”
Gã nghiêm mặt bảo: “Tướng quân bày ra cục thế này cũng để tìm hiểu xem trên giang hồ còn ai dám chống đối nữa chăng. Muốn phá giải tất phải xuất kỳ binh, lấy công làm thủ. Nếu không Minh chủ cứ ôm mớ tàn quân này cố thủ chỉ tổ khiến người ta cho rằng Minh chủ không còn cơ hội chống lại tướng quân, dù có lòng muốn đến trợ giúp cũng phải cân nhắc”.
Lôi Nộ động dung: “Tại hạ nên làm gì đây?”
Diệp Phong nắm chắc cán Toái Không đao: “Minh chủ phải cho người khác thấy rằng mình không sợ Minh tướng quân, hơn nữa nên tiên phát chế nhân”.
Lôi Nộ trầm tư hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “Diệp huynh có biết với thực lực hiện giờ của chúng ta dù tự giữ mình cũng không dễ, làm sao còn tiên phát chế nhân nổi?”
Mắt Diệp Phong xạ ra tinh quang: “Ngũ Kiếm liên minh hiện giờ như con nhộng bị trói trong kén, khẽ động sẽ ảnh hưởng đến người khác nhưng nếu không dám giãy giụa, e rằng càng ngày càng bị trói chặt, Thực lực của tướng quân tuy mạnh nhưng chỉ có thể dệt thành tấm lưới bao vây nhộng, chúng ta tìm được điểm phá kén thoát ra, tất sẽ hóa bướm bay lên giữa trời cao biển rộng”.
Lôi Nộ do dự: “Nếu chúng ta ra tay trước chỉ sợ chọc giận tướng quân, lập tức gánh chịu đại họa...”
Diệp Phong lẫm liệt đáp: “Minh chủ cứ đợi thế này, đến sau rốt có tránh được đại họa chăng?”
Lôi Nộ vỗ vỗ trán: “Để tại hạ cân nhắc một chút”.
Diệp Phong than thầm, Lôi Nộ từ nhỏ đắc thế, mấy năm nay lại sáng lập Ngũ Kiếm liên minh, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, có ai dám cản. Hiện giờ vấp phải nguy cơ cực lớn y mới lộ ra điểm yếu thiếu đi lòng tin không sờn khi gặp gian nan cùng quả cảm đối địch, không còn là Lôi Nộ dám làm dám chịu, năm xưa từng một mình đột nhập Mỵ Vân giáo ám sát địch nhân như giang hồ đồn đại nữa.
Một người vội vàng tiến tới, chính thị Truy Phong Kiếm Đỗ Ninh trong Bát Đại Hộ Pháp của Ngũ Kiếm liên minh: “Ngoài cửa có người cầu kiến Diệp đại hiệp, hơn nữa còn mang theo tín vật của Thẩm Thiên Thiên Thẩm đại tiểu thư ở Hải Nam Lạc Hoa cung, tại hạ đã xác nhận đó là Long Ảnh ngọc thật sự”.
Diệp Phong ngây ra: “Thẩm Thiên Thiên đến rồi?”
Lôi Nộ nhìn gã cười ha hả: “Diệp huynh còn không mau ra xem”.
Mỹ nữ nổi danh Thẩm đại tiểu thư của Lạc Hoa cung gửi hết trái tim cho Diệp Phong, chuyện này không còn là bí mật trên giang hồ, thậm chí trở thành chủ đề bàn luận mỗi lúc trà dư tửu hậu.
Người hâm mộ cũng có, đố kỵ cũng có, những kẻ hiếu sự còn thêm mắm dặm muối cho câu chuyện ly kỳ hơn, có điều không ai dám nhắc tới trước mặt Diệp Phong và Thẩm Thiên Thiên.
Diệp Phong cười ngượng ngập, gã và Thẩm Thiên Thiên chẳng qua có một chút giao tình, đâu ngờ cô đại tiểu thư này vượt ngàn dặm từ Hải Nam đến Giang Nam, mỹ nhân ân trọng, tuy lòng gã không có ý gì với nàng nhưng cũng đôi phần cảm động.
Đỗ Ninh nhìn Lôi Nộ đầy thâm ý: “Cam Thất nhận ra người đưa tin là từ Khoái Hoạt lâu”.
Bát Đại Hộ Pháp của Ngũ Kiếm liên minh gồm Hồng Hoang Kiếm Giang Chấp Phong; Cầm Thiên Kiếm Quan Ly Tinh; Ảo Diệt Kiếm Lưu Thông; Truy Phong Kiếm Đỗ Ninh; Lưu Ảnh Kiếm Triệu Hành Viễn; Lộng Nguyệt Kiếm Thái Thuyên Trí; Bôn Lôi Kiếm Phương Thanh Bình; Khiếu Điện Kiếm Cam Thất. Tất cả đều là nhân vật cấp chưởng giáo hoặc trưởng lão của năm kiếm phái.
Khiếu Điện Kiếm Cam Thất thành danh tại Tô Châu, cực kỳ thông thuộc những nhân vật giang hồ ở đây, ngay cả một tiểu lâu la đưa tin của Khoái Hoạt lâu, y cũng chỉ nhìn qua là nhận ra.
Lôi Nộ à lên, nhíu mày hỏi: “Đổ lâu lớn như Khoái Hoạt lâu xưa nay vẫn ngầm qua lại với quan phủ, sao Thẩm cô nương lại dính dáng dến họ?”
Diệp Phong có nghe đến Khoái Hoạt lâu bèn bảo: “Tại hạ từ lâu nghe danh Khoái Hoạt lâu là đổ lâu lớn nhất Giang Nam, cũng nên đến kiến thức một phen”.
Lôi Nộ lo lắng: “Diệp huynh có một mình, sắp xếp trước một chút thì hơn”.
Diệp Phong cười: “Ai nói tại hạ một mình, cả mười một người trong Ngũ Kiếm sơn trang cùng đi”.
Đỗ Ninh nói: “Bọn tại hạ hoài nghi đó là kế Điệu hổ ly sơn của địch, mong Diệp đại hiệp cẩn thận”.
Diệp Phong cười lớn: “Nếu là quỷ kế của địch nhân, chúng ta nên tương kế tựu kế, đấu một trận với tướng quân”.
Đỗ Ninh liếc Lôi Nộ, tỏ vẻ do dự: “Không phải chuyện tốt lành gì, chỉ e địch nhân chuẩn bị sẵn sàng rồi, chúng ta tới được mà không về được”.
Diệp Phong vỗ vỗ vai hắn: “Đỗ huynh mấy hôm nay làm gì?”
Đỗ Ninh sửng sốt: “Mấy hôm nay tại hạ cả ngày lo đề phòng, còn lòng dạ nào làm gì nữa”.
Diệp Phong cười vang: “Chắc mồm miệng Đỗ huynh nhạt thếch rồi, chi bằng theo tại hạ đến Khoái Hoạt lâu thống khoái một phen. Cứ chờ đợi thà đấu một trận với tướng quân luôn chẳng dễ chịu hơn sao?”
Đỗ Ninh tỉnh ngộ, đưa mắt nhìn Lôi Nộ đợi ý kiến.
Sau rốt Lôi Nộ cũng cởi lòng: “Ban nãy thấy Yên Hồng xuống bếp nấu ăn, ta cũng bất nhẫn, lần này đến Khoái Hoạt lâu ăn uống thỏa thích, dù là Hồng môn yến [4], bọn ta cũng phải quậy tung trời mới được”.
Đỗ Ninh hoan hỷ: “Để thuộc hạ đi báo cho các huynh đệ”.
Diệp Phong gọi hắn đứng lại: “Đỗ huynh chậm đã, tại hạ còn một việc muốn nhờ”.
“Đại hiệp xin cứ nói”.
Gã mỉm cười: “Tại hạ mong huynh từ rày đừng gọi tại hạ là đại hiệp, chúng ta cùng chung hoạn nạn, phải là huynh đệ mới đúng”.
Đỗ Ninh lớn tiếng đồng ý, quay người cất bước.
Lôi Nộ nhìn theo bóng thủ hạ, lòng dấy lên hào khí năm xưa, vỗ mạnh lên vai Diệp Phong: “Tiểu tử ngươi còn gọi ta là Minh chủ nữa sao?”
Diệp Phong cười vang, thoải mái vỗ mạnh vào tay y: “Hay lắm, hai huynh đệ chúng ta cùng diễn vở kịch hay đại phá tướng quân ở Giang Nam đổ lâu”.
Gã cùng Lôi Nộ rảo bước vào đại sảnh, chợt trong lòng cảm ứng nhưng không ngoái lại.
Gã biết giữa làn gió sớm mơn man khắp hậu hoa viên Ngũ Kiếm sơn trang có một đôi mắt trong veo nhìn theo bóng mình rời đi.
5. “Tay”
Tán Vạn Kim là một lão nhân.
Lão nhân này bình thường không khác gì đại đa số lão nhân trên đời, nói chuyện rề rà, đi đứng chậm chạp, thậm chí có phần run rẩy.
Nhưng lúc Tán Vạn Kim ngồi vào bàn đổ bác, lão không còn tý nào già nua nữa, mà giống một đại tướng đang thống soái ba quân, mưu thần trù liệu kế sách, tú tài lúc được đề tên bảng vàng, tân lang lúc động phòng hoa chúc...
Trong khoảnh khắc đó, lão hoàn toàn biến đổi, râu tóc dựng lên, mục quang sáng rực, thần thái phơi phới, khiến người đối diện chấn động vô cùng vô tận.
Hiện giờ lão ngồi cạnh một bàn đổ bác cực lớn trên tầng ba Ngưỡng Thiên các của Khoái Hoạt lâu, thành ra tạo cho người khác cảm giác uy hiếp như thực chất.
Ai chạm vào ánh mắt lão đều run như cầy sấy, sợ chọc giận đến lão.
Ngay cả cậu con trai bảo bối Tán Phục Lai cũng không dám ho he gì, thậm chí không dám thở mạnh, lặng lẽ đứng sau lưng cha, vẻ mặt như thể chỉ muốn lập tức lui xa.
Chỉ có ba người ngoại lệ.
Ba người này cùng Tán Vạn Kim ngồi ở bốn góc bàn đổ bác, trên bàn bày vô số thẻ đặt, tuyệt đối đủ để khiến người lạnh lùng nhất trên đời đỏ mắt khao khát.
Nhưng mắt cả ba người đều không đỏ, mà vô cùng bình tĩnh.
Vì họ ngồi ở bản đổ bác nhưng không phải để đánh bạc.
Lúc này có ai đó nhìn lên bàn, thứ đập vào mắt đầu tiên không phải là đống thẻ đủ để mua cả Khoái Hoạt lâu mà là bốn đôi tay.
Đôi tay đầu tiên là của Tán Vạn Kim, gân đan chằng chịt như kén tằm, cực kỳ hữu lực.
Đôi tay đó thoáng nhìn qua không phải là hai bàn tay thông thường, mà là đôi trảo bén có thể móc tim hổ lang, hoặc đại thiết chùy có thể dễ dàng đập tan sắt thép.
Đôi tay thứ hai là hai cánh tay đáng sợ - ngón tay thô ngắn, gân xanh xoắn chặt lấy nhau, mạch máu căng phồng, hổ khẩu cực lớn, phảng phất đôi tay này trời sinh để nắm lấy hung khí đâm vào lồng ngực người khác.
Nhìn thấy đôi tay này, ý nghĩ đầu tiên của người đối diện sẽ liên tưởng đến đôi tay cầm đao.
Tuy nhiên, đôi tay này không hề cầm bất kỳ vật gì!
Đôi tay thứ ba trắng muốt, văn nhã, móng tay sạch bong, không mảy may có mảnh da thừa thãi nào ở rìa.
Nhưng lúc ánh mắt người khác chạm vào đôi tay này, tất sẽ chú ý đến một ngón tay...
Ngón trỏ - - ngón trỏ tay phải!
Tuy đôi tay không thật đẹp đẽ nhưng mang lại cho người nhìn cảm giác chúng hoàn mỹ đến mức tà dị!
Đôi tay thứ tư tròn lẳn mà mảnh mai, mềm mại.
Từng đốt ngón tay hồng hào, búp tay hơi hé nở, cộng thêm bàn tay nuột nà khiến tim người khác đập nhanh hẳn, muốn tiến tới chạm bờ môi vào.
Nhất định đó là tay một thiếu nữ, hơn nữa là một thiếu nữ cực kỳ mỹ lệ.
Đáng tiếc chủ nhân đôi tay này lại hét lên, tiếng hét không hề giống với một thiếu nữ: “Tán Vạn Kim, mau thả bản tiểu thư ra, bằng không ta sẽ san phẳng Khoái Hoạt lâu, đánh cho hai cha con ngươi... nát bét, hừ, cái gì mà Đổ Vương, Phá Lạn Vương [5] thì có...”
Đó đương nhiên là Thẩm Thiên Thiên được giang hồ xưng tụng “thân ảnh thiến thiến, tiếu dung thiển thiển, tố thủ tiêm tiêm, ám khí thiên thiên”.
Chỉ là nàng bị điểm huyệt đạo, thân thể cứng đơ, nụ cười bay biến đâu mất, tuy búp tay vẫn nuột nà nhưng nếu trên đó cầm ám khí chắc Tán Vạn Kim lỗ chỗ như tổ ong.
Chủ nhân đôi bàn tay thứ hai nhíu mày, chủ nhân đôi bàn tay thứ ba nhún vai im lặng.
Tán Vạn Kim vẫn thản nhiên: “Phục Lai, sai người chuẩn bị sẵn phân chó, chỉ cần Thẩm cô nương kêu một tiếng, lập tức nhét vào mồm cho ta”.
Tán Phục Lai lúc này biến thành đứa con ngoan ngoãn nhất, nhìn Thẩm Thiên Thiên ra vẻ bị bắt buộc: “Vâng”.
Thẩm Thiên Thiên tắt tiếng, trong lòng rủa thầm tổ tông tám đời của Tán Vạn Kim.
Một giọng nói sang sảng cất lên: “Tán Phục Lai, tại hạ đánh cá với công tử, chỉ cần công tử cầm phân chó lên, tại hạ sẽ nhét ngay vào mồm công tử”.
Ánh mắt tất cả đều sáng rực, Diệp Phong thong thả sánh vai Lôi Nộ bước vào, sau lưng là Bát Đại Hộ Pháp của Ngũ Kiếm sơn trang cùng Chúc Yên Hồng che một lớp sa mỏng trên mặt.
Lúc đó, một gia nhân của Khoái Hoạt lâu mới kịp chạy lên lầu, run giọng thông báo: “Minh chủ Ngũ Kiếm liên minh Lôi đại hiệp cùng Toái Không Đao Diệp đại hiệp đến”.
6. “Đánh bạc”
Diệp Phong căn bản không nhìn thấy bất kỳ ai ngồi quanh bàn, đến trước mặt Thẩm Thiên Thiên, vỗ lên vai nàng, thong thả hỏi: “Thẩm cô nương không sao chứ?”
Thẩm Thiên Thiên phát hiện cần cổ cứng đơ đột nhiên cử động được, liền gật đầu, trong lòng nàng chua xót, tuy cố nén nhưng nước mắt vẫn từ trên mặt lăn xuống như trân châu đứt chỉ, quả thật khiến người khác mủi lòng.
Diệp Phong cả kinh, một chưởng vừa rồi gã vận tới bảy thành công lực nhưng cũng chỉ giải được huyệt đạo nửa thân trên của Thẩm Thiên Thiên. Gã cảm giác được nội tức của nàng có một cỗ âm hàn chi khí, khác hẳn thủ pháp điểm huyệt thông thường trên giang hồ.
Tán Vạn Kim cười vang: “Vốn chỉ định mời Diệp công tử, không ngờ Lôi minh chủ cũng tới, xem ra hôm nay Khoái Hoạt lâu sẽ thật sự khoái hoạt”.
Mắt Lôi Nộ ánh lên sát cơ: “Cách đãi khách của Tán lâu chủ là điểm huyệt Thẩm cô nương sao?”
Diệp Phong ngầm thổ kình lực nhưng vẫn không thể xung phá được huyệt đạo của Thẩm Thiên Thiên, bất giác cả kinh: “Ai là người phong bế huyệt đạo?”
Người ngồi ở góc bàn phía đông giơ tay phải, ngón trỏ dựng lên, thản nhiên đáp: “Là tại hạ”.
Diệp Phong nhướng mắt nhìn, người đó cao gầy, con mắt ti hí lóe sáng tinh quang, bắt mắt hơn cả chính là ngón trỏ giơ lên.
Ngón tay đó cũng như một lời ma chú độc ác.
Diệp Phong mỉm cười: “Thực Chỉ Điểm Giang Sơn! Các hạ cũng đến đây, tại hạ không cần nương tay với Tán lâu chủ nữa”.
Nghe gã nói vậy, Lôi Nộ và tám hộ pháp thầm kinh hãi, Thực Chỉ Điểm Giang Sơn ngồi vào chiếc ghế thượng khách của Tán Vạn Kim chứng tỏ lão đã ngả theo phe Minh tướng quân, lần này quả thật họ đến dự Hồng môn yến.
Mấy năm nay Minh tướng quân phát triển thế lực, thu nạp không ít kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ, trừ Tổng quản Thủy Tri Hàn và siêu cấp sát thủ Quỷ Thất Kinh, có năm người nổi danh hơn cả, được coi là Tướng Quân Ngũ Chỉ.
Năm người này gồm Mỗ Chỉ Bằng Thiên Hành, Thực Chỉ Điểm Giang Sơn, Trung Chỉ Hành Vân Sinh, Tiểu Chỉ Thiêu Thiên Sầu, riêng Vô Danh Chỉ bí ẩn hơn cả hoàn toàn không ai biết, chỉ dùng hai chữ “Vô Danh” ám chỉ.
Diệp Phong cơ hồ không coi Điểm Giang Sơn ra gì, hướng ánh mắt sang người có đôi tay đáng sợ ngồi ở góc phía tây.
Người đó vốn không thể nhận ra tuổi tác, thân hình nhỏ thó, sắc mặt tựa cổ đồng, dung mạo trơ trơ, nghênh ngang tựa lên ghế, hình như đang hưởng thụ nắng sớm.
Trong một sát na, tất thảy đều nhận ra một khi người đó đứng dậy, tất sẽ uy mãnh kinh nhân, nếu hành động, tất không thể chống nổi.
Người này tuyệt đối là một cao thủ, hơn nữa võ công còn hơn hẳn Thực Chỉ Điểm Giang Sơn.
Đồng tử Diệp Phong chợt rút lại, vừa chạm vào ánh mắt người đó, lòng gã dấy lên tình cảm khó tả bằng lời, cơ hồ đứng trước kẻ đối đầu, trước khắc tinh trời sinh, đồng thời cảm giác thân cận vô hình cũng dâng tràn.
Tán Vạn Kim cười lớn: “Diệp đại hiệp nên làm quen vị tiên sinh này, tiên sinh đến Tô Châu để gặp đại hiệp”.
Người đó thản nhiên lên tiếng: “Xin chào Diệp tiểu đệ!”
Bất ngờ Diệp Phong cung cung kính kính cúi người vái: “Vãn bối Diệp Phong xin ra mắt Đao Vương!”
Người đó cười ha hả, gương mặt trơ trơ đột nhiên trở nên sinh động vô cùng: “Hay cho Diệp Phong, vừa gặp đã nhận ra lão phu”.
Diệp Phong cười: “Đao Vương dù che giấu cũng vẫn là mũi dùi nhọn hoắt”.
Đao Vương đưa tay vuốt râu: “Vốn mười năm trước lão phu quyết định không hỏi đến chuyện đời để dốc lòng vào võ đạo, lần này hạ sơn để xem đao của Diệp tiểu đệ”.
Đao, Vương!
Lão nhân có vẻ ngây ngô, cũng như một cuốn sách phủ đầy bụi cát...
Hóa ra, hóa ra lại là Đao Vương Tần Không được xưng tụng “giang hồ chỉ có một thanh đao này”.
Đao là khởi nguồn của các loại binh khí, người dùng đao trên giang hồ có cả ngàn vạn người.
Mỗi đời giang hồ đều có một Đao Vương, cũng như có Kiếm Vương, Thương Vương, Tiên Vương...
Nhưng sau Tần Không, ai cũng nhận định: Từ này không còn Đao Vương nữa.
Lúc Đao Vương Tần Không mới thành danh, người dùng đao trên giang hồ nhiều vô vàn nhưng một năm sau rất khó tìm ra ai sử dụng đao.
Vì không còn ai có thể sử dụng “đao” đến mức xuất thần nhập hóa như lão.
Đao đối với Đao Vương cũng tự nhiên như nhịp tim, như cảm giác của tứ chi.
Ngày Điểm Thương trưởng lão Ngô Tông Lưu quyết định rửa tay chậu vàng, không dùng đao nữa, có người hỏi nguyên nhân vì sao?
Ngô Tông Lưu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói ra chín chữ: “Vì tại hạ được thấy đao của Đao Vương!”
Đao Vương Tần Không, hiện giờ xuất hiện tại Khoái Hoạt lâu ở thành Tô Châu.
Bởi - lão muốn xem đao của Diệp Phong.
Gã được coi là đệ nhất cao thủ dùng đao đời sau của võ lâm, mười sáu chữ “đao ý hành không, đao khí hoành không, đao phong lược không, đao quang toái không” nói lên trọn vẹn tinh túy của Toái Không đao.
Lần này Đao Vương muốn xem, e rằng muốn chứng kiến một trường đại chiến trăm năm khó gặp.
Hành động của Diệp Phong lại khiến không ai hiểu nổi, gã cởi Toái Không đao đeo bên hông đưa đến trước mặt Đao Vương: “Mời tiền bối xem”.
Hành động của Đao Vương càng bất ngờ, nhìn chằm chằm Toái Không đao chưa rời vỏ, ha hả cười rộ: “Diệp tiểu đệ lầm rồi, lão phu muốn xem đao của tiểu đệ nhưng không phải bây giờ”.
Diệp Phong thu đao: “Khi nào Đao Vương muốn xem?”
Đao Vương không đáp, đưa mắt nhìn Tán Vạn Kim.
Tán Vạn Kim thong thả đáp: “Tại hạ muốn mời Diệp đại hiệp đánh một ván”.
Diệp Phong bật cười: “Lúc đánh bạc tối kỵ khát nước, Tán lão gia tử phạm sai lầm này, chả lẽ không sợ tại hạ thắng hết cả Khoái Hoạt lâu?”
Tán Vạn Kim cười ha hả: “Đáng tiếc ván bạc hôm nay không lấy Khoái Hoạt lâu ra cược”.
Diệp Phong vỗ hai tay vào nhau, tỏ vẻ vô cùng thư thái: “Tại hạ thua sẽ thế nào?”
Đao Vương Tần Không quát vang: “Hay lắm!”
Diệp Phong mỉm cười với lão: “Nếu không may há chẳng phải sẽ khiến tiền bối thất vọng!”
Tần Không ngửa mặt cười vang: “Hay! Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên! Lão phu đợi ngày này đã bao năm, đao của lão phu già rồi, Diệp Phong tiểu đệ ngàn vạn lần đứng để lão phu thất vọng”.
Nên biết từ lúc bọn Diệp Phong tiến vào liền thấy Thẩm Thiên Thiên bị chế trụ, rồi Thực Chỉ Điểm Giang Sơn ngạo nghễ hiện thân, sau cùng Đao Vương tự thân ra mặt. Không tính tới thực lực của Lâu chủ Tán Vạn Kim sở hữu đổ lâu lớn nhất Giang Nam, bất kỳ ai trong hai người đó cũng đủ tạo thành áp lực kinh hồn, đến giờ gã vẫn cười nói ung dung, định lực này quả thật hơn xa kẻ tầm thường.
Chí ít, cả đường đường Minh chủ Ngũ Kiếm liên minh Lôi Nộ, dù không nói tiếng nào cũng nảy ý khiếp sợ.
Diệp Phong trực tiếp hỏi Tán Vạn Kim hậu quả thắng thua, lập tức đoán ra nếu thắng sẽ được mang Thẩm Thiên Thiên đi.
Vì thế Đao Vương Tần Không mới lớn tiếng hô lên.
Trong lòng Tán Vạn Kim lạnh ngắt, Toái Không Đao Diệp Phong khó đối phó hơn tưởng tượng.
Thực Chỉ Điểm Giang Sơn vẫn thản nhiên như không, Tần Không lại bộc lộ hào khí, không còn ẩn giấu như lúc mới gặp.
Tán Vạn Kim vẫn cười cợt: “Nếu Diệp đại hiệp thắng, bọn tại hạ tự nhiên sẽ giao Thẩm cô nương và tỳ nữ ra, bảm đảm sẽ giải huyệt, không để lại hậu hoạn gì. Nhưng nếu Diệp đại hiệp thua, Đao Vương sẽ xem qua cây đao của đại hiệp”.
Diệp Phong trầm ngâm không nói gì.
Thực Chỉ Điểm Giang Sơn quát: “Nếu Diệp đại hiệp sợ, cứ việc quay về Ngũ Kiếm sơn trang, bọn mỗ tuyệt không ngăn cản”.
Diệp Phong cắt lời: “Vãn bối có việc không hiểu, liệu hỏi Đao Vương được chăng?”
Tần Không cười ha hả: “Diệp tiểu đệ cứ hỏi, lão phu biết sẽ trả lời”.
“Với thực lực của các vị, nếu muốn giữ vãn bối lại không khó, vì sao còn bày ra ván bạc này?”
Tần Không cười lớn: “Hỏi hay lắm! Diệp tiểu đệ có biết ván bạc này là ý của lão phu?”
Diệp Phong lấy làm lạ: “Tiền bối làm thế để làm gì?”
Tần Không thản nhiên: “Diệp tiểu đệ bốn bề đều có địch, Thẩm cô nương lại sa vào tay người khác, nếu lão phu muốn xem đao của tiểu đệ lúc này, tất tiểu đệ không phục, hơn nữa Đao Vương ta mà lại thừa lúc người khác lâm nguy ư?”
Diệp Phong tỉnh ngộ, bật cười: “Tiền bối khí tiết cao vời, nếu hiện giờ không muốn xem đao của vãn bối, vậy vãn bối thắng được ván này chăng?”
Tần Không cười hào sảng: “Thú vị, thú vị lắm. Càng lúc lão phu càng thích tiểu tử”.
Lúc đó Diệp Phong không còn e ngại gì, biết tâm ý của người ẩn cư nhiều năm dốc tâm trí vào võ đạo như Tần Không quyết không khó dễ cho gã nếu không được người khác nhờ vả. Nghĩ thông suốt, gã bèn cung kính cúi người: “Đợi xong xuôi mọi việc, vãn bối nhất định sẽ đến Vong Tâm phong thỉnh giáo”.
Tần Không đáp: “Lão phu sẽ đợi tiểu đệ ba tháng tại Vong Tâm phong. Bất quá tiểu đệ đừng quá khinh địch, thế sự khó lường, ai biết được lần tới chúng ta gặp nhau là khi nào. Nếu ván này Diệp tiểu đệ thua, lão phu đành phải xem qua cây đao của tiểu đệ”.
Đao Vương Tần Không chính thị ẩn cư tại Vong Tâm phong trên Không Long sơn, tọa lạc bên bờ Thái Hồ, cách phía tây nam Tô Châu sáu mươi dặm.
Diệp Phong quay lại: “Tán lâu chủ định đánh thế nào?”
Tán Vạn Kim và Thực Chỉ Điểm Giang Sơn nhìn nhau, vẻ mặt cực kỳ khó coi, ai ngờ mời Đao Vương Tần Không tới lại thành tự diệt uy phong của mình.
Nhưng Đao Vương do Đại tổng quản phủ Tướng Quân Thủy Tri Hàn tự thân mời tới, hà huống với uy danh của lão, mấy ai dám đắc tội, cả hai đành bấm bụng nén nhịn.
Tán Vạn Kim đáp: “Tại hạ mở đổ lâu, tự nhiên món nào cũng tinh, còn Diệp đại hiệp vị tất tinh thông các cách đánh bạc, vậy chúng ta đánh loại đơn giản nhất là xúc sắc”.
Diệp Phong cười: “Được, Lâu chủ là người nhanh nhảu, ai đổ trước đây?”
Thực Chỉ Điểm Giang Sơn lãnh đạm: “Tại hạ!”
Tán Vạn Kim ung dung: “Nếu hai người đồng thời đoán, Diệp đại hiệp tự nhiên sẽ hoài nghi bọn tại hạ giở trò, vậy chỉ cần Diệp đại hiệp đoán trúng số điểm, coi như bọn tại hạ thua”.
Bọn Lôi Nộ sửng sốt, cách đánh này không hề khó khăn, thậm chí quá đơn giản.
Đổ xúc sắc vốn cực khó, trong ống có tới ba con, xác suất đoán trúng chỉ một phần mười sáu, nhưng với những cao thủ võ học cỡ Diệp Phong đều có thể thính phong biện khí, tất nghe được điểm của con xúc sắc.
Diệp Phong thấy vẻ mặt Thực Chỉ Điểm Giang Sơn treo nụ cười lạnh, biết đối phương tất có công phu độc đáo, ván bạc này là mình có đoán được thủ pháp của hắn không. Nhớ lại ban nãy không giải được huyệt đạo của Thẩm Thiên Thiên, e rằng công phu của hắn theo đường lối riêng.
Nhưng sự tình đến nước này, gã đã cưỡi lên lưng hổ, đành sảng khoái đáp: “Được, cứ vậy đi”.
---------------------------------------------------------------------------
[1] Tạm dịch: Đừng nhắc đến nghiệp binh đao, vẫn là thơ rượu công danh. Chuyện cổ kim ngàn năm trải mãi, ngắn dài đá cuội nơi nguồn suối, bờ đê sóng lặng gió yên.
[2] Thuật nghe gió đoán vật.
[3] Tạm dịch: Người ngọc mỹ miều, nụ cười chúm chím, tay thon búp măng, ám khí rợp trời
[4] Bắt nguồn từ điển tích: Hạng Vũ, Lưu Bang cùng hẹn phá Tần, ai vào Hàm Cốc trước sẽ làm vua. Nhưng khi Lưu Bang vào trước, Vũ lại nuốt lời và nghe á phụ Phạm Tăng khuyên mở yến tiệc để giết chết Lưu. Nửa chừng, nhờ Hạng Bá và Phàn Khoái vào giúp, hơn nữa Vũ lại do dự bất quyết nên để Lưu thừa cơ trốn thoát. Ý nói bữa tiệc chết chóc.
[5] Phá lạn: nát vụn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.