Thu Tri Phong ngồi trong thư phòng cả ngày vẫn chưa bước ra.
Không ai có can đảm xông vào tổng đàn ma giáo dù chỉ còn hai người hắn và Độc Y ở trong. Những người còn lại đều bị hắn phái đi cấp tốc cứu viện Hắc Ưng.
Kỳ thật cứu hay không, cũng không có gì khác biệt
Hắc Ưng không sống nổi. hắn biết rõ.
Chỉ là, không muốn tin tưởng. khi hắn còn chưa tận mắt thấy thi thể Hắc Ưng.
Đều là lỗi của hắn, là hắn quá mức lơ là sơ suất, vậy mà lại quên nói với Hắc Ưng nhiệm vụ ám sát kia đã bị hủy bỏ.
Hắn hiểu rõ nhất là Hắc Ưng sẽ làm tất cả kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Nắm chặt tấm phù chú màu xanh sẫm đã không còn nguyên dạng vào trong tay, Thu Tri Phong đột nhiên lớn tiếng cười như điên.
Đây là món đồ lúc Thanh Tùng hấp hối đưa cho hắn, vốn định giữ lại niệm tưởng không ngờ vậy mà lại trở thành đoạt mệnh phù cho Hắc Ưng!
Thanh Tùng, đây là trả thù của ngươi đối với việc ta di tình biệt luyến sao? Vậy vì sao ngươi không trừng phạt ta lại muốn tổn thương Hắc Ưng?! Rõ ràng người có lỗi với ngươi chỉ là ta mà thôi!
Thu Tri Phong như kẻ điên mà cầm phù chú trong tay tự lẩm bẩm, Độc Y chợt cả kinh, rồi lại lạnh nhạt mặc kệ hắn phát tiết.
Năm đó lúc gã mất nàng, dáng vẻ của gã cũng không khá hơn bao nhiêu.
Mà cảm giác của Thu Tri Phong lúc này, cũng chỉ gã có thể hiểu được.
Khuyến cáo của gã dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-ung/1401028/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.