Một đàn chim trắng bay ngang bầu trời, dàn thành hàng rất đẹp, chẳng qua, cái đẹp này thường khiến người khác có cảm giác muốn phá hỏng. 
Con chim bay cuối cùng, bất ngờ liền rớt, rơi thẳng tắp xuống dưới. 
"Tới tận giờ mưu sĩ vốn là người không hay sát sinh, hôm nay sao lại khai sát giới?" 
Đột nhiên phía sau lưng vang lên âm thanh như của quỷ, tiếng nói rợn người kia khiến bóng người cao gầy giật mình, bàn tay đang nhặt xác con chim khựng lại một chút, chủ nhân của bàn tay đó khẽ quay đầu lại. 
"Ngẫu nhiên muốn thay đổi khẩu vị thôi. Huống hồ so với ngài thì ta còn kém xa lắm." 
Trương Lương mang một dáng vẻ thư sinh, xòe chiếc quạt lông, tay kia cầm con chim lên. 
Phi Thiên đảo mắt, nhìn chằm chằm vào con chim đó. Mọi người trong giáo đều biết, Trương Lương dị thường yêu thích loài chim có lông màu trắng, không chỉ có trong phòng chỗ nào cũng là vật phẩm lông chim màu trắng, mà ngay cả cây quạt cũng là quạt lông màu trắng. 
Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn về phía Trương Lương. 
"Ngài cũng muốn đến uống một bát canh?" 
Thần sắc Trương Lương tự nhiên nhìn không ra bất luận cái gì khác biệt, chẳng qua Phi Thiên cũng không phải loại người đơn giản, dễ bị lừa dối trong quá khứ. 
"Ừ, ta cũng đang có ý đó, từ chối thì bất kính." 
Nhếch miệng cười, gương mặt Phi Thiên trắng xanh như quỷ dạ xoa Tula khiến người ta sợ hãi. 
"Ngài đúng thật là không khách khí." Mua dây buộc mình, Trương Lương sắc mặt có chút khó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-ung/1401025/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.