Bắc Đường Diệu Huy không biết chính mình từ khi nào đã xem ca ca quan trọng hơn tất cả những kẻ khác. Năm ấy hắn ba tuổi, được mẫu phi mang về nhà mẹ đẻ ở Đoan Vương phủ, mãi cho đến năm tuổi mới trở lại Bắc Đường gia, người duy nhất hắn còn nhớ rõ là ca ca.
Hắn còn nhớ rõ lúc ấy khi mình mở mắt ra, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào chói lọi, bên trong phòng sáng ngời.
Trong tầm mắt mơ hồ là một tiểu nam hài vẻ mặt ngưng trọng đang nằm úp sấp ở trước giường hắn, sờ sờ mặt, nhẹ giọng gọi hắn, “Huy nhi. Huy nhi mở mắt ra, ca ca ở đây này.”
Hắn nhắm mắt rồi lại mở lớn mắt, rất lớn.
Nam hài kia phát ra tiếng kêu vui mừng, ôm lấy hắn. “Huy nhi, ngươi tỉnh? Ngươi cuối cùng cũng tỉnh.”
Hắn yếu ớt gọi một tiếng với nam hài kia, “Ca ca…”
Thật sự là làm cho người ta ngạc nhiên. Trí nhớ của hài tử luôn có hạn, cho dù là người vô cùng thân thiết, sau khi rời xa mấy tháng hẳn sẽ phai nhạt dần trong kí ức của đứa bé. Nhưng Bắc Đường Diệu Huy ba tuổi năm ấy vẫn nhớ rõ một người – ca ca của hắn ─ Bắc Đường Diệu Nhật, mãi đến hai năm sau mới đoàn tụ cũng không quên.
Bởi vì người ca ca này, cái tên này, trong cuộc sống u ám cùng mẫu phi là thứ duy nhất hắn nhớ và cảm thấy được an ủi.
Bắc Đường Diệu Huy gầy gò bé nhỏ nằm trên giường một thời gian. Ca ca mỗi ngày đều đến xem hắn, nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-tinh-khien/201386/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.