“Oa —— oa ——” tiếng trẻ con khóc nỉ non tê thanh liệt từ xa xa truyền đến.
Bắc Đường Diệu Nhật nhảy xuống lưng ngựa, chạy nhanh vào động, đã thấy một cái đầu rắn màu xanh chỉ cách anh nhi khaongr ba trượng, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hài tử.
Bắc Đường Diệu Nhật kinh hãi, lập tức cầm một hòn đá nhỏ ném tới, bắn chết thanh xà rồi nhanh chóng đi đến bên người hài tử, ôm chặt lấy nó.
Mặt Bắc Đường Diệu Nhật như giấy trắng, ôm hài tử mà cả người phát run, mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống từ trên trán.
“Bảo bối đừng sợ! Đừng sợ! Phụ thân đến đây. Phụ thân đến đây…” Tim y đập như trống trận. Vừa rồi nhìn thấy cảnh kia làm y cơ hồ hồn phi phách tán, chỉ cảm thấy lúc kinh khủng nhất trong cuộc đời mình cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Hài tử tựa hồ cảm nhận được hơi ấm của phụ thân, từ từ an tĩnh lại, híp mắt cuộn mình trong lồng ngực y.
Bắc Đường Diệu Nhật từ từ bình tĩnh lại, liếc mắt về con rắn ki một cái, trong lòng lại thấy sợ hãi, lập tức ôm chặt hài tử rời khỏi sơn động.
Y không dám tưởng tượng, nếu không có hà bao thảo dược do Ti Diệu Huy phối chế kia, chỉ sợ y không có cơ hội gặp lại nhi tử mới sinh được một ngày này.
Nói đến đây quả nhiên là trời cao chiếu cố. Bắc Đường Diệu Nhật ôm ý niệm cửu tử nhất sinh xông lên phía trước, ai ngờ nghênh diện y không phải là đám người Tây Quyết mà là Ngôn Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-tinh-khien/1318857/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.