Sau khi Ôn Lĩnh Viễn nói xong câu này, hai người đột nhiên chìm vào yên lặng. Ninh Tê thì đang kiềm nén nước mắt, còn Ôn Lĩnh Viễn thì đang chờ câu trả lời của cô.
Ninh Tê nói: “Em mới không sai.”
Ôn Lĩnh Viễn bày ra biểu cảm “Dù ý của em là gì anh cũng bằng lòng rửa tai lắng nghe”.
“Anh thế mà gọi là không lý trí hả? Thật sự không lý trí phải là như này……” Cô tiến lên phía trước một bước, dang rộng hai tay, trực tiếp mà kiên định ôm lấy anh.
Cô mặc chiếc áo phao lông vũ, cả người ẩn chứa một nguồn nhiệt ngọt ngào mà mềm mại. Đâu ai có thể làm chối từ, vậy là Ôn Lĩnh Viễn tuân theo mong muốn bản thân, nhấc tay ôm thẳng cô vào lòng, cũng thoải mái để cô phát hiện ra chuyện anh đang lạnh phát run.
“Vậy là em đồng ý với anh hả?”
Ninh Tê siết chặt vòng tay lại, cường điệu động tác “ôm”, “Có động tác này rồi mà vẫn cần dùng ngôn ngữ loài người phiên dịch cho anh nghe một lần nữa hả?”
Cô nghe thấy tiếng cười của Ôn Lĩnh Viễn, sau đó anh dùng lực cánh tay nhấc bổng cô lên. Lúc này cô mới thật sự tin rằng, anh thật sự vui vẻ hưng phấn vì chuyện cô không từ chối anh.
NInh Tê nhận thấy lòng bàn tay anh lạnh tới mức không còn chút hơi ấm nào, đều do cô hôm nay tùy hứng buông thả mà thành, “Chúng ta lên lầu trước rồi nói nhé?”
“Không, anh phải đi rồi.”
Ninh Tê chẳng tài nào hiểu nổi, “……Vẫn phải đi à?”
“Anh định ra khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-thap-hoa-hong/1106727/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.