Trong lúc chờ đồ ăn được giao đến, Ninh Tê mở mang kiến thức cho Ôn Lĩnh Viễn bằng một trò chơi trên điện thoại. Đây là một trò chơi sắp xếp dùng để giết thời gian, cách chơi cực kì đơn giản, chủ yếu là trồng trọt thực vật biển trên các mỏm đá san hô hoang sơ dưới đáy biển sâu, thông qua đó để tích cóp mạng sống, mở khóa các giống cá mới, trồng càng nhiều thực vật biển thì tích cóp được càng nhiều mạng….. Lặp đi lặp lại như thế. Nhưng cũng vì đồ họa đẹp mắt, âm nhạc du dương nên Ninh Tê vẫn giữ nó trong máy, không xóa đi.
Vương quốc biển này của cô giờ đã sinh động có hồn, âm sắc đủ cả, san hô, hải quỳ, tảo biển,… Các loài cá dưới biển sâu màu mè hoa lá bơi lại tung tăng trên màn hình, cô thậm chí còn chỉ vào một con cá trong số đó, bảo anh con này là cá bống tím, con này là cá nóc Papua,……
Điều này khiến Ôn Lĩnh Viễn không khỏi cảm thấy khâm phục, chẳng rõ anh hâm mộ cách cô thản nhiên giết thời gian hay là cách cô kiên trì vô cớ đối với một chuyện không chút ý nghĩa. Nhưng có lẽ, thứ thật sự có ý nghĩa nằm ở sự kiên trì.
Ninh Tê nhấn vào màn hình, tốc độ sản sinh ra “giá trị mạng sống” của các mỏm đá san hô cũng theo đó mà gia tăng, cô nói: “Trước khi đi ngủ tôi sẽ bấm bấm một lát, có tác dụng gây ngủ đấy, tôi bấm chưa đến mười phút đã buồn ngủ rồi.”
Hai người ngồi trên sô pha, khoảng cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-thap-hoa-hong/1106718/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.