Nồi canh sôi sùng sục phủ một tầng sương mù lên cửa kính của phòng nghỉ.
Ninh Tê đã lục tung ba lô lên mà vẫn không thể tìm được cái gương nhỏ mà cô nhớ rõ rằng mình đã bỏ vào. Vì thế, cô chỉ có thể bật camera trước, lấy giấy ăn thấm nước lau vết son còn sót lại trên môi.
Tô Vũ Nùng đã dán một ít kim tuyến lấp lánh dưới mắt cô, cô ấy nói kiểu trang điểm này gọi là “tiên nữ rơi lệ”. Bây giờ mấy miếng kim tuyến đó rơi khắp nơi, dù đã dùng khăn giấy lau mà vẫn không sạch, Ninh Tê chỉ cầu miễn đừng ăn vào miệng là tốt rồi.
Cô cất điện thoại đi rồi tiện tay vẽ một hình trái tim trên cửa kính phủ sương, bấy giờ mới quay về bàn ăn.
Biết Ôn Lĩnh Viễn không thể ăn cay nên Ninh Tê đã gọi một nồi lẩu uyên ương. Cô không gọi quá nhiều thức ăn mặn mà chỉ có thịt bò, thịt dê, tôm – mỗi thứ một phần, còn có một ít bò viên làm bằng tay và rau cải. Trước kia, mỗi lần đi ăn lẩu, Ninh Tê luôn đánh giá cao sức ăn của mình nên thường gọi nhiều món và đến cuối cùng còn thừa rất nhiều, ăn thì ăn không vô nhưng nếu không ăn thì cảm thấy lãng phí. Thế nên, Ninh Tê đã rút kinh nghiệm, cô cảm thấy mình gọi món như bây giờ là vừa đủ.
Ôn Lĩnh Viễn đã cởi áo khoác ra, giờ anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, ống tay áo được sắn lên, anh cầm đũa gắp hai phần ba thịt bò trên đĩa cho vào bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-thap-hoa-hong/1106701/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.