Editor: Linh Le 
Trong phòng làm việc cũ của Trì Thanh Dương, Trì Hồng Nhạn đang ngồi trên chiếc ghế mà ông thích ngồi, đeo mắt kính của ông.“ Kinh Hồng, ông mất rồi.” Trì Hồng Nhạn khó khăn nói. 
“ Anh cũng đoán được rồi.” Trì Kinh Hồng cảm thấy trong lòng ảm đạm, lúc đó, không biết ông liệu có thất vọng về anh lắm không, chắc ông đã nhìn thấy được sự lỗ mãng và hờ hững của thời niên thiếu của anh chứ? 
“ Ông, nhất định thất vọng về anh lắm đúng không?” 
“ Không.” Trì Hồng Nhạn nhớ lại vẻ mặt bình tĩnh của ông khi sắp qua đời: “ Mấy ngày hôm đó, ông ngoại thường xuyên nhắc tới việc này, đáng tiếc là, Kinh Hồng nhà chúng ta không ở đây.” 
Lúc đó, có lẽ ông cũng đoán được rằng thời gian của mình sắp cạn kiệt chứ nhỉ? Nhắm hai mắt lại, lúc đó, vì sao mình lại không hiểu chứ? Nếu hiểu được thì tốt biết bao nhiêu. Nếu hiểu được, cô sẽ đối xử với ông thật thật tốt nữa. Từng giây từng phút đều ở bên ông, từng giây từng phút nói với ông rằng cháu yêu ông nhiều lắm. Cô sẽ không rời xa ông, sẽ uy hiếp ông nếu dám rời xa cô, cô sẽ ngày ngày ăn mặc, trang điểm thật xinh đẹp rồi cùng lũ quỷ ngoại quốc hay bội ước đó hẹn hò lêu lổng.  Như vậy? Có phải ông sẽ luyến tiếc không rời đúng không? Vì cháu gái của ông vẫn cần ông bên cạnh dạy dỗ. 
Trì Kinh Hồng tháo chiếc kính Trì Hồng Nhạn đang đeo ra, quả nhiên, hai hàng mi của cô đã thấm ướt. 
“ Hồng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-thanh-tren-khong/527503/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.