Là giọng của Hứa Nhữ, không biết từ đâu truyền tới.
Ngôn Tiêu nhìn phía sau lưng Ngô An An, không phải là Hứa Nhữ. Cô lập tức đạp chân ga, không ngờ Ngô An An chạy tới chắn trước mui xe.
Người phía sau cô ta cũng đuổi sát theo sau, mở cửa ra ngồi vào, con dao cầm trên tay gõ vài cái trên vô lăng: "Đừng căng thẳng, tiện đường nên phiền cô cho đi nhờ một đoạn."
Ngôn Tiêu liếc sang bên cạnh, đó là một gã mắt híp môi dày. Cô ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Ngô An An ở ngoài cửa xe.
Ngô An An dường như bị cái nhìn này làm cho sợ hãi nên quay đầu bỏ chạy.
Gã đàn ông kia đột nhiên ghé sát gần nhìn cô: "Ồ, là cô sao, chuyên gia giám định!"
Ngôn Tiêu lạnh mặt nhìn sang "Anh là ai?"
"Là tôi, người hôm đó trong quán rượu ở Tây An đưa cho cô đồ để giám định đó. Quên rồi sao?" Ngôn Tiêu nhìn vào cổ anh ta thấy một sợi dây chuyền vàng dày cộm, chính là gã đàn ông đeo vòng
vàng ngày đó.
"Quanh đi quẩn lại lại gặp người quen rồi." Hắn thu lại con dao găm, giải thích: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ lấy ra tự vệ thôi."
Ngôn Tiêu mặt không đổi sắc.
Gã đeo vàng cười hì hì: "Không ngờ được gặp cô. Thật có duyên. Cô cứ đi theo đường tôi bảo, không xa lắm, không làm mất nhiều thời gian của cô đâu."
Ngôn Tiêu phát hiện người hắn đầy bụi đất, tóc tại bù xù. Trong lòng liền hiểu rõ vấn đề: "Có người truy đuổi anh sao?"
"Không phải vậy. Cô còn nhớ ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-thanh-bi-vui-lap/182810/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.