Quan Dược rút tay về, nhìn chằm chằm cô.
Ngôn Tiêu lấy tay làm động tác bịt miệng: "Hôm đó anh thiếu chút nữa giết chết tôi, không có gì để nói sao?"
Thiếu chút nữa giết chết cô? Quan Dược đảo mắt, suy nghĩ một lát: "Không thể mạnh đến mức giết chết cô."
"Tại sao không thể nào? Miệng mũi của tôi đều bị anh bịt kín, anh cho rằng người không thể hít thở thì sống được à?"
"Người bình thường có thể nhịn thở được tối thiểu một phút, thời gian tôi khống chế cô cùng lắm là ba mươi giây, hơn nữa khi đó trông cô rất bình tĩnh." Nói đến đây Quan Dược liếc nhìn người phụ nữ trước mặt: "Cô không tỏ ra hoảng loạn, nên khả năng ngộp thở là rất nhỏ."
Ngôn Tiêu ôm cánh tay, nheo mắt nhìn anh ta: "Thấy tôi bình tĩnh nên anh đối xử với tôi như vậy?"
"Tôi không có ý đó."
"Vậy anh có ý gì?"
Người phụ nữ này thật hiếu thắng. Quan Dược mím môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: "Không phải cô tìm đám côn đồ kia để trút giận sao? Còn chưa đủ?"
Ngôn Tiêu buồn cười, nghe khẩu khí của anh ta thì có vẻ như cũng bị cô chọc tức rồi: "Không phải anh vẫn mạnh khỏe sao? Còn xô cửa mạnh như vậy, tôi trút giận được chỗ nào chứ?"
Quan Dược nghiến răng, đi đến cửa, kéo cửa ra: "Vào đi."
Hai người từ cửa đi vào, một người tóc mái lòa xòa, một người mặt tròn.
Ngôn Tiêu nhìn sang, thiếu chút nữa không nhận ra họ. Bọn họ trên mặt đều bị thương, nhất là người có mái tóc lù xù, má bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-thanh-bi-vui-lap/182808/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.