Tìm khắp xe trước sau vẫn không thấy hộp cứu thương đâu, Ngôn Tiêu ngồi vào trong xe, lật người Quan Dược lại. Anh để cô tùy ý sắp xếp, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt anh tái nhợt.
Quần áo anh đã sớm hỗn độn, chỉ cần dùng một chút lực đã kéo được ra.
Ngôn Tiêu ổn định lại nhịp tim đang đập nhanh, kiểm tra vết thương trên người anh. Vết dao trên đầu gối không quá sâu, đã ngừng chảy máu, mấy vết thương trên bả vai và ngực là do bị đâm, mỗi nhát dao đều đâm sâu hoắm, chảy rất nhiều máu, đến bây giờ vẫn chưa cầm, thậm chí còn chảy xuống ghế.
Ngôn Tiêu lấy áo anh bịt lên vết thương, thở hổn hển: "Quan Dược, Quan Dược!" Quan Dược mở mắt nhìn cô chằm chằm.
Ngôn Tiêu hít một hơi thật sau, quay sang nhìn anh: "Phải làm thế nào, anh chỉ cho tôi." "Cứ giữ như vậy, máu ngừng chảy là được."
Thấy anh bình tĩnh nói như vậy, Ngôn Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, chiếc áo dùng để cầm máu bị ném đi, máu cuối cùng đã thôi chảy.
Từ đầu tới cuối Quan Dược rất tỉnh tảo, thậm chí còn lấy điện thoại ra gọi: "Ừ Xuyên Tử... trong sa mạc, căn nhà bỏ hoang phía đông... Chu Mâu đã ở đây, bọn chúng có tất cả hai người, đều bị thương..."
Ngôn Tiêu kéo quần dài và áo ba lỗ của anh lên, giật lấy di động, đi ra ngoài xe.
Xuyên Tử ở đầu máy bên kia hỏi: "Thập ca, hai người không sao chứ?"
"Là tôi," Tay Ngôn Tiêu dùng sức cầm điện thoại, ngón tay trắng bệch, lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-thanh-bi-vui-lap/1516795/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.