Những vì sao trên bầu trời sáng lấp lánh đến chói mắt.
Ngôn Tiêu ở trong xe đang làm ổ ở hàng ghế sau, cô không nghĩ rằng Xuyên Tử chạy xe một mạch cho đến nửa đêm. Hiện giờ bọn họ đi trong sa mạc, bên ngoài gió thổi vù vù, cuốn những hạt cát va lên cửa xe.
"Chúng ta đi đâu?"
Quan Dược ở bên cạnh nói: "Nơi trú quân của tổ chức Văn Bảo." Ngôn Tiêu "À" một tiếng hiểu ra.
Ánh đèn pha quét qua chiếu đến những tàn tích còn lại của những tòa tháp cổ đổ nát, từng cơn gió lớn thổi qua càng mang đến cảm giác thê lương không nói thành lời.
Thứ xuất hiện nhiều nhất suốt dọc đường vẫn là cây Hồ Dương, đôi khi chỉ có một gốc cây, đôi khi là vài cây sát nhau, đều mọc hướng vào trong sa mạc, sắc vàng của cây trong màn đêm tựa như những ngọn lửa bập bùng.
Xuyên Tử quay xe một vòng, nói: "Đến rồi."
Trong tầm mắt xuất hiện đường nét một ngọn núi rất cao, dưới chân núi thấp thoáng một góc của một toà nhà sừng sững, được bao xung quanh bởi những bức tường cao.
Chiếc xe cuốn theo khói bụi xông vào bên trong.
Ngôn Tiêu là người xuống xe đầu tiên, nhìn ngó căn phòng trước mặt, một dãy nhà được xây bằng gạch thô dựa vào núi, mái hiên được làm bằng cây hồ dương, dưới hiên có bóng đèn, trên nóc của gian phòng cuối cùng hình như còn có một tầng nhô ra, khiến cô liên tưởng đến kiểu kiến trúc của hang Mạc Cao.
Trước đây cô luôn cho rằng Văn Bảo chỉ là một tổ chức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-thanh-bi-vui-lap/1516787/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.