Ngôn Tiêu nhanh chóng ngủ thiếp đi, Quan Dược ôm cô trong lòng, mặc dù mắt nhắm nhưng cơ thể lại luôn duy trì ở trạng thái cảnh giác. 
Đêm khuya, gió rít gào từ bốn phía luồn vào trong qua các khe hở, nóc nhà như thể bị giật tung, nơi này không phải là chỗ con người có thể ở lại. 
Tiếng bước chân bên ngoài không ngừng vang lên, đám đàn ông thường ngày đào trộm mộ vào ban đêm, bây giờ là lúc tinh lực dồi dào nhất, lại không có chỗ phát tiết, không ngừng đi lại, rình trộm, đủ loại từ ngữ ô uế văng ra, cãi nhau ầm ĩ. 
Mãi đến sau nửa đêm, những âm thanh kia mới dần dịu đi, tuy nhiên thay vào đó là tiếng gáy rung trời và tiếng nghiến răng ken két, liên tục không ngừng. 
Quan Dược vừa có chút buông lỏng thì bên ngoài có người lớn tiếng hét lên: "Mẹ kiếp, mau dậy đi!" 
Có tên bị đánh thức, tức giận chửi thề. 
Cửa đột nhiên bị rung lắc, giống như bên ngoài có người đang đẩy mạnh. 
Quan Dược nhanh nhẹn xuống giường, đi ra mở cửa, một cái đầu thò vào, bị anh bóp chặt cổ họng. 
"Mẹ kiếp..." Là chó đen, giọng nói miễn cưỡng nghẹn ở cổ họng. 
"Mày đang làm gì?" Quan Dược đè gã ta lên cửa, âm thanh loảng xoảng vang lên, khiến cả căn lều lắc lư. 
Ngôn Tiêu bị đánh thức, ngồi bật dậy, sờ soạng quần áo mặc vào. 
Chó đen nắm lấy bàn tay Quan Dược đang đặt trên cổ họng mình, khó khăn nói ra hai chữ: "Tề ca..." 
Quan Dược buông tay ra. 
Chó đen ho khù khụ, nhổ nước miếng: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-thanh-bi-vui-lap/1516778/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.