Thị trấn này là nơi nhiều cộng đồng dân tộc sinh sống, xung quanh đều là núi rừng, nhỏ mà yên tĩnh.
Có lẽ do bị thương, đêm nay Quan Dược ngủ rất say.
Đây là khách sạn gia đình, ít khách nên càng yên tĩnh hơn. Quan Dược bị đánh thức bởi âm thanh tụng kinh bên ngoài, anh rời giường, đi ra phía cửa sổ, trên đường có một đoàn người Tây Tạng đang trở về núi, nhìn ánh mặt trời thì có vẻ đã sắp xế chiều.
Thời tiết khô ráo, nhiệt độ càng cao hơn so với hai ngày trước.
Quan Dược thuần thục thay thuốc, ra ngoài ăn cơm.
Cửa mở ra, thấy có hai túi to đặt ở đó, bên trong có mấy bộ đồ, trên có dán tờ giấy: "Mua thêm vài bộ đồ, phòng trường hợp anh ăn thêm vài nhát đao nữa."
Vừa nhìn đã nhận ra nét chữ của Ngôn Tiêu.
Anh giơ tay sờ mũi, không hiểu sao lại có cảm giác như vừa bị giáo huấn, quay trở lại phòng thay đồ xong mới xuống tầng.
Tầng dưới có một căn bếp công cộng, cửa mở.
Quan Dược cúi đầu đi vào, nhìn thấy Ngôn Tiêu đang quay lưng lại phía anh, trên người cô mặc một bộ váy dài vô cùng phù hợp với dáng người, chiếc váy ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, trên tà váy rộng thêu những bông hoa cánh bướm rực rỡ xinh đẹp, khi người cô hơi nghiêng về phía trước lộ ra bờ mông đầy đặn.
Anh hơi cúi thấp đầu, rời ánh mắt sang nơi khác: "Cô đang tìm gì sao?"
Ngôn Tiêu quay đầu lại nhìn anh, hỏi: "Mất máu thì ăn gì tốt?"
Quan Dược nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-thanh-bi-vui-lap/1516770/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.