Quan Dược chưa kịp phản ứng: "Cái gì?"
"Lời anh nói lúc ăn cơm." Ngôn Tiêu chậm rãi nói: "Tôi cực kỳ hoang dã?" Quan Dược nhớ ra, cúi đầu mặc áo sơ mi.
Ngôn Tiêu ghé lại gần anh hơn, ngực tì sát trên cánh tay anh: "Chỗ nào của tôi hoang dã?"
Cúc áo cũng chưa cài xong, Quan Dược duỗi tay ra áp chế cô lên ván cửa: "Cô hoang dã nhất vào những lúc này."
Ngôn Tiêu phát hiện ra đàn ông cũng là một loài động vật cảm tính, giọng nói cũng thay đổi theo tâm tình. Thanh âm anh lúc này vô cùng trầm thấp, tràn đầy mê hoặc.
"Chỉ khi đàn ông nhịn không nổi trước một người phụ nữ, mới có thể dùng một từ "dã" để che đậy." Cô ôm lấy thắt lưng anh, nghiêng người về phía trước, cố tình áp sát vào bụng anh cọ một cái. Đôi môi cô khẽ nhếch lên, chậm rãi nói: "Có phải anh không nhịn được nữa rồi đúng không?"
Quan Dược đột nhiên dùng sức ép sát cô hơn, cánh cửa bị đè vang lên một tiếng. Trong không gian chật hẹp tối tăm của phòng thay đồ, hô hấp dần trở nên nặng nề, hai mắt anh bám chặt lấy gương mặt cô, đôi môi mỏng mím chặt.
Ngôn Tiêu mềm mại tựa vào người anh, ngón tay len lỏi vào trong chiếc áo sơ mi đang mở rộng, chậm rãi từ bụng dưới trượt lên, cơ thể anh dần căng cứng. Khi bàn tay kia di chuyển đến xương quai xanh thì bị Quan Dược bắt lấy.
Một giây sau, Ngôn Tiêu đột nhiên cao giọng hô lên: "Ông chủ, tính tiền!" Quan Dược lập tức buông cô ra.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-thanh-bi-vui-lap/1516768/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.