Buổi tối, bão cát lại đến. 
Vị trí của thảo nguyên rất trống trải, địa hình lại bằng phẳng, gió thổi đến không có gì cản lại, vì vậy mấy căn nhà lều đều bị thổi lung lay nhẹ. 
Khoảng mười giờ tối, A Cổ giúp Quan Dược thu dọn đồ đạc. 
Lớn thì có xẻng, nhỏ là dây thép, còn có đèn pin, dây thừng và một số dụng cụ phức tạp khác. Bỏ tất cả đồ đạc vào một cái bao lớn, sau đó cậu ta khiêng nó ra khỏi căn lều. 
Đêm đen gió lớn, Quan Dược đứng bên ngoài gọi điện thoại, lúc quay lại thấy A Cổ đặt cái bao bên cạnh, đứng ngược gió hỏi: "Anh, chuyện ban ngày em nói với anh không cần vội đâu." 
"Không vội." Quan Dược nhấc chiếc túi lên xem: "Lần tới bọn họ cử người đến, cậu cứ theo tình hình thực tế nói không biết gì cả." 
A Cổ gật đầu: "Nhớ rồi ạ." 
Hai người đứng ngoài đứng bên ngoài một lát, từ xa có một chiếc xe đi đến, ánh đèn pha chiếu xuyên màn đêm, lờ mờ bóng dáng một chiếc xe đồ sộ như một con thú lớn. 
Xe dừng lại, cửa mở, vài người đàn ông trên xe bước xuống, trông thấy Quan Dược, rất cung kính chào: "Tiểu Thập Ca." 
"Ừ." Quan Dược mang cái túi chất lên xe, sau đó quay đầu nói với A Cổ: "Đừng quên chuyện tôi dặn." 
"Anh yên tâm, đến giờ em sẽ gọi dậy." 
Cất xong đồ, Quan Dược lái xe rời đi. 
Ngôn Tiêu nửa tỉnh nửa mơ, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài tiếng đàn ông nói chuyện, còn có tiếng xe khởi động. Cô vén rèm nhìn ra ngoài, mơ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-thanh-bi-vui-lap/1516760/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.