Edit: Sa
Lúc Lâm Mạn Thiến quay xong cảnh cuối cùng của mình, đường phố đã không còn bóng người.
Hôm nay cô chưa ăn cả bữa trưa lẫn bữa tối, giờ đói bụng muốn xỉu, nhưng vì vai diễn của cô là mỹ nhân ốm yếu nên không thể mập được.
Cô và trợ lý bàn với nhau, cuối cùng ghé vào quán ma lạt thang(1),từ tốn gọi món.
(1) Ma lạt thang: còn gọi là Malatang, là món lẩu cay đường phố phổ biến Trung Quốc có nguồn gốc từ tỉnh Tứ Xuyên (Trung Quốc).
Cải thìa, cải thảo, củ sen, đậu hũ, rau mùi, món mặn duy nhất là hai quả trứng cút.
“Chủ quán, không ớt, không bơ, không nước cốt hầm xương, nấu bằng nước trắng là được, cảm ơn.”
Chủ quán hơi khựng lại, thảng thốt nhìn cô: “Thế thì không có vị gì đâu.”
“Không sao.” Lâm Mạn Thiến xua tay.
Đúng lúc này, trợ lý cũng đã chọn món xong, toàn thịt. “Chủ quán, cay nhiều nhé.”
Chủ quán nhận lại tờ giấy ghi món của hai người, thở dài, nói đùa: “Cô bé gầy lắm rồi, nếu còn gầy nữa là không đẹp đâu.”
“Biết sao giờ, yêu cầu công việc mà.”
Gần đó là phim trường, khách tới quán ăn nhiều nhất là người làm việc trong làng giải trí. Lâm Mạn Thiến rất đẹp, nhìn mặt cũng quen, chủ quán đoán có lẽ cô là diễn viên, vậy là nhiệt tình lấy sổ và bút ra xin chữ ký.
Lâm Mạn Thiến nhìn thấy quyển sổ đã được ký hơn nửa quyển, có cả mấy diễn viên tiếng tăm lừng lẫy, trước trang cô ký là trang lưu lại một chữ ký vô cùng phóng khoáng: Bùi Nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-sang-ben-anh/169848/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.