Edit: Sa
Nhìn thì có vẻ như Lâm Mạn Thiến bị ngã rất nghiêm trọng nhưng thực tế cô chỉ bị trẹo chân nhẹ, mắt cá chân chỉ hơi sưng chứ không ảnh hưởng tới xương cốt. Nhân viên y tế thuộc đội ngũ chương trình chạy tới xem xét và bôi thuốc, nếu thả ống quần xuống, chỉ cần không chạy không nhảy thì sẽ không nhận ra cô bị thương.
Bùi Nhất nhìn bác sĩ quấn băng gạc cho cô, nhíu mày hỏi: “Liệu có để lại di chứng gì không bác sĩ? Có cần đi bệnh viện chụp phim không?”
Bác sĩ dở khóc dở cười: “Không cần đâu, cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì, đừng vận động mạnh là được.”
Thú thật ban nãy cô ấy rất sợ, bị gọi gấp tới đây, cảnh tượng nhìn thấy đầu tiên là cô gái này được một cậu thiếu niên đỡ, mặt đẫm nước mắt, khóc vô cùng thảm thiết. Cô ấy cứ tưởng xảy ra chuyện gì, nào ngờ kiểm tra xong phát hiện chỉ bị trẹo chân mà thôi, xương cốt không vấn đề gì. Cô ấy quấn băng gạc là đã hết sức cẩn thận với vết thương này rồi.
Lâm Mạn Thiến khó khăn lắm mới dừng khóc, thử đá chân vài cái, quả thật không bị sao cả, bèn vui vẻ trấn an nhân viên chương trình và Bùi Nhất: “Tôi không sao cả, chỉ trẹo chân chút thôi, cậu nhìn nè, giờ đi đứng bình thường rồi, đừng lo.”
Bùi Nhất nhíu mày, đè cô lại để cô không cử động lung tung: “Chị tưởng chị là Tôn Ngộ Không hả? Đứng im khó lắm hả?”
Cô bị cậu kéo giật lại, cả người mất thăng bằng ngã về trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-sang-ben-anh/1661394/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.