Vào đêm, Vân Thâm Bất Tri Xứ đương nhiên khác hắn với Liên Hoa Ổ, một đám người không thể bắc bếp ngoài trời tụ lại với nhau ăn uống chơi đùa, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ lúc cơm chiều đã gặp Giang Yếm Ly Kim Tử Hiên, Giang Yếm Ly lôi kéo Ngụy Vô Tiện khóc lớn một trận, Ngụy Vô Tiện gục lên đầu gối nàng khóc khóc cười cười theo, làm nũng không ngừng. Kim Tử Hiên hôm nay cũng không hề ghen tuông gì việc này, chỉ thời khắc nhìn chằm chằm hai đứa đệ đệ nhà mình Mạc Huyền Vũ chú ý tới ánh mắt nóng rực của Kim Tử Hiên soi vào mình, quả thật có chút mất tự nhiên, nhẹ nhàng túm túm Kim Quang Dao đang hứng thú bừng bừng xem hình ảnh Giang Yếm Ly và Ngụy Vô Tiện tỷ đệ tình thâm "Ca ca, huynh trưởng hôm nay làm sao vậy?" "Phải rồi, A Vũ, ta có chuyện muốn nói với đệ." Kim Quang Dao nghĩ đến cái gì, kéo cánh tay Mạc Huyền Vũ: "Đệ đi theo ta." Hai người ra ngoài Tĩnh thất, dạo tới dạo lui Mạc Huyền Vũ nắm tay Kim Quang Dao, tâm tình rất tốt, cậu đang ở thời điểm huyết khí tràn đầy, tay nóng ấm. Chỉ mới ba năm, cậu hiện tại đã cao hơn Kim Quang Dao một cái đầu, hai người đi cùng nhau, ngược lại cậu thoạt nhìn thành thục hơn một ít "Ca ca, huynh muốn nói với đệ cái gì?" Mạc Huyền Vũ nhìn Kim Quang Dao, nhợt nhạt cười Kim Quang Dao ngữ khí bình tĩnh: "Ta và Lam Hi Thần đã đến với nhau." Mạc Huyền Vũ gật gật đầu, dường như không chút nào bất ngờ: "Ừm, đệ đã nhìn ra rồi. Ca ca với Trạch Vu Quân quả thật không giống trước kia, hẳn là quan hệ có biến hóa." "Ừm, ngày đó... huynh ấy thổ lộ tâm ý của mình với ta. Ta suy nghĩ hồi lâu, hiểu rõ tâm ý của chính mình." Kim Quang Dao dừng bước chân, nghiêm túc nói "Ca ca, chúc mừng." Mạc Huyền Vũ đôi mắt cong cong, ngoan ngoãn đáng yêu "Đây đúng là... là lời chúc phúc đầu tiên ta nhận được." Kim Quang Dao tự giễu: "Thế nhân đều nói ta..." "Bọn họ là cái thá gì?" "Hả?" Mạc Huyền Vũ mặt đối mặt nhìn Kim Quang Dao, nói: "Đệ bảo, bọn họ, là cái thá gì." Kim Quang Dao hơi giật mình, sau đó cười cười: "Lời đồn đáng sợ." "Ca ca." Mạc Huyền Vũ giơ tay che lại tai Kim Quang Dao, trán nhẹ nhàng cụng vào hắn, gằn từng chữ: "Không nghe là được." Kim Quang Dao phì cười: "A Vũ, đệ nói đúng. Không nghe là được." "A Dao, A Vũ!" Là Kim Tử Hiên cùng ra theo. "Huynh trưởng." "Huynh trưởng." "Hai đứa đang nói cái gì vậy?" Kim Tử Hiên hùng hổ, trên gương mặt tuấn mỹ không tì vết là kinh giận đan xen hiếm thấy Mạc Huyền Vũ cùng Kim Quang Dao đối diện một chút, hỏi ngược lại: "Huynh trưởng làm sao vậy?" "A Vũ, đệ tạm thời đừng nói chuyện. A Dao, đệ nói cho ta, đệ... đệ... đệ cùng..." Kim Tử Hiên dường như khó có thể mở miệng, bình tĩnh một lát mới nói: "Lam Hi Thần, sao lại thế này?" Kim Quang Dao nhìn Mạc Huyền Vũ một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, Mạc Huyền Vũ nói với hai người: "Đệ đi xem Ngụy tiền bối trước." "Ừ." Đợi Mạc Huyền Vũ đi rồi, Kim Tử Hiên nói: "Hồi trước ta đã cảm thấy Lam Hi Thần quan tâm đệ có chút quá mức, thậm chí còn giữ gìn đệ hơn cả huynh trưởng ruột ta đây. Bây giờ xem ra, quả nhiên lòng mang ý xấu!" Kim Quang Dao hơi có chút bất đắc dĩ nhìn huynh trưởng nhà mình, lại nghe Kim Tử Hiên căm giận nói: "A Dao, ta biết đệ thích nữ tử, Lam Hi Thần ỷ vào mình là nhị ca kết nghĩa của đệ, dám làm ra chuyện như vậy. Đệ yên tâm, có ta ở đây, sau này tuyệt đối sẽ không để y lại động tay động chân với đệ nữa! Lam gia bọn họ khinh người quá đáng, nhưng Lan Lăng Kim thị ta cũng không phải ăn chay! Ta trở về sẽ..." "Đệ phải lòng Trạch Vu Quân. Trở về mong huynh trưởng vì đệ mà hạ sính với Lam gia." "Đúng vậy, trở về ta sẽ... A?!" Kim Tử Hiên há miệng, nửa ngày nói không nên lời: "..." Kim Quang Dao tươi cười thân thiết, lặp lại một lần: "Đệ phải lòng Trạch Vu Quân, mong huynh trưởng vì đệ mà hạ sính với Lam gia." Kim Tử Hiên đầu óc ong ong, lại nghe Kim Quang Dao nói: "Đệ cùng với Trạch Vu Quân đã có việc phu thê, đệ phải chịu trách nhiệm với huynh ấy." Kim Tử Hiên: "..." "Phu quân? Chàng làm sao vậy?" Giang Yếm Ly kéo kéo Kim Tử Hiên từ sau khi theo Kim Quang Dao ra ngoài trở về vẫn cứ như bị sét đánh, dịu dàng xoa mặt y, hỏi: "Sao lại không vui vậy?" Kim Tử Hiên thở dài, nói: "Người của Lam gia... Người của Lam gia khinh người quá đáng!" "Hửm?" Giang Yếm Ly có chút buồn cười, hỏi: "Người của Lam gia làm cái gì rồi?" "A Ly, năm đó Lam Vong Cơ làm cách nào mà bắt cóc Ngụy Vô Tiện vậy?" "Ờm..." Giang Yếm Ly cúi đầu cười nhạt, nói: "A Tiện cùng Vong Cơ là thật lòng yêu nhau, nào có chuyện bắt cóc." "Nhưng..." Kim Tử Hiên căm giận nói: "A Dao... A Dao nó...!!" "A Dao?" Giang Yếm Ly có vẻ nghĩ tới cái gì, hỏi: "A Dao định cầu hôn Lam gia sao?" "Đúng! A Dao cùng..." Kim Tử Hiên sửng sốt, nhìn phu nhân nhà mình thần thái sáng láng không hề có một chút kinh ngạc nào, hỏi: "A Ly, làm sao nàng biết?!" "Trạch Vu Quân phải lòng A Dao, A Dao cũng vậy. Lần này hẳn là họ đã tỏ lòng với nhau, lấy tính tình của A Dao, nhất định là phải cầu hôn Lam gia." Kim Tử Hiên nhắm mắt lại: "A Ly, ý ta là, làm sao nàng biết hai người bọn họ... hai người bọn họ có loại tình cảm này?" "Hai người kia, tình yêu với đối phương trong ánh mắt đã sớm giấu cũng giấu không được rồi, ta đương nhiên..." Giang Yếm Ly thấy Kim Tử Hiên vẫn mang dáng vẻ hoài nghi nhân sinh, uyển chuyển nói: "Đoán được thôi." Kim Tử Hiên đỡ trán: "Vãn Ngâm khi nào đến?" "Lẽ ra hôm qua đệ ấy đã tới rồi, không biết trên đường có biến cố gì." Giang Yếm Ly có chút lo lắng, hơi hơi nhíu mày Kim Tử Hiên ôm người ta vào lòng ngực, vỗ nhẹ lưng nàng, nói: "Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu." "Ừm." Có tiếng gõ cửa: "A tỷ, tỷ phu. Hai người ngủ rồi sao?" Là giọng của Giang Trừng "A Trừng!" Giang Yếm Ly vội đứng dậy mở cửa, kéo đệ đệ vào phòng, hỏi: "Sao lại lâu như vậy? Trên đường có xảy ra chuyện gì không?" "A tỷ, đệ không sao. Trên đường đụng phải một tà ám lợi hại, nếu là không trừ, thôn kia e là sẽ gặp tai ương huỷ diệt, thế nên mới trì hoãn nửa ngày." Giang Trừng kéo tay nàng, có chút đau lòng nói: "A tỷ, tỷ tiều tụy quá." "Tỷ không sao, chỉ cần đệi và A Tiện đều bình an." Giang Yếm Ly nói, vành mắt lại đỏ lên "A tỷ, đệ vừa mới đi xem Ngụy Vô Tiện. Đệ đã bảo mà, thứ tai họa kia chắc chắn sẽ không có việc gì đâu." Mặt Giang Trừng không biết khi nào cũng đã ướt dầm dề, lau một phen, nói: "Tiểu tử chết tiệt đó, vừa rồi còn làm loạn muốn sang thăm tỷ với đệ, bị Hàm Quang Quân ngăn cản." "Hàm Quang Quân làm đúng. A Tiện hồn phách vừa mới quy vị, phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi." "Ừm, tỷ tỷ, tỷ và tỷ phu nghỉ ngơi đi, đệ cũng về đi. Có cái gì chúng ta ngày mai nói tiếp." "Được." Kim Tử Hiên lại nói: "Từ từ, A Ly, nàng nghỉ ngơi trước đi, ta có mấy chuyện muốn nói với Vãn Ngâm." Giang Yếm Ly gật gật đầu: "Sớm trở về một chút, A Trừng một đường bôn ba cũng mệt mỏi rồi." "Yên tâm, ta sẽ trở lại ngay. Nàng đi nghỉ đi." Kim Tử Hiên đưa người đến giường, nhìn người ta nằm xuống, mới ra cửa "Tỷ phu, làm sao vậy?" "Vãn Ngâm, ta muốn hỏi ngươi chuyện này." Kim Tử Hiên nghĩ nghĩ, dường như có chút khó xử "Ngươi nói đi. Có gì khó xử?" "Lúc trước, khi Ngụy Vô Tiện nói với ngươi hắn muốn cùng Hàm Quang Quân bên nhau, ngươi nghĩ như thế nào?" "Ngươi hỏi cái này làm cái gì?" Giang Trừng hơi hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi "Ờm... thì chỉ hỏi một chút thôi." "Ta muốn đánh gãy chân Lam Vong Cơ!" "?!!" "Tuy Ngụy Vô Tiện bình thường thích trêu hoa ghẹo nguyệt, khoe khoang phong tao, nhưng ta với hắn cùng nhau lớn lên, biết rõ hắn thích nữ tử. Lam Vong Cơ dung mạo tuấn tiếu đến mấy cũng là nam tử, như vậy là đủ chứng minh, hắn bỗng nhiên muốn cùng Lam Vong Cơ bên nhau, tất nhiên là Lam Vong Cơ ra tay với hắn trước." Giang Trừng hừ một tiếng, nói: "Ra vẻ đạo mạo!" "Nói đúng lắm. Người Lam gia, đều là ra vẻ đạo mạo!" Kim Tử Hiên nói tiếp: "Vậy sau đó ngươi vì sao không truy cứu nữa?" "Nể tình Ngụy Vô Tiện không cần ai khác ngoài y, ta cũng chỉ có thể thừa nhận y." Giang Trừng thở dài, nói: "Bằng không làm sao bây giờ? Nếu ta đánh y gãy chân, cái khác không nói, Ngụy Vô Tiện kiểu cũng gì cũng sẽ liều mạng với ta." Kim Tử Hiên câm nín Giang Trừng hỏi: "Mà này, sao hôm nay ngươi kỳ quái vậy, hỏi cái này làm gì?" Kim Tử Hiên hít sâu một hơi, nói: "Ngươi cảm thấy, khả năng ta đánh gãy chân Lam Hi Thần, lớn bao nhiêu?" Giang Trừng khóe miệng run rẩy: "Trừ bảng xếp hạng phẩm mạo thế gia công tử, trên bảng tu vi thế gia công tử, Trạch Vu Quân cũng là đệ nhất." Kim Tử Hiên: "..." "Nhưng mà, ngươi rảnh rỗi quá hay sao mà đi tìm chết vậy? Đánh Trạch Vu Quân làm cái gì?" Giang Trừng liên hệ lại những gì Kim Tử Hiên vừa hỏi mình, hoảng hốt: "Hay là... Y... Y..." Kim Tử Hiên thở dài: "Y với A Dao..." "Y thích tỷ tỷ của ta?!" Kim Tử Hiên mặt xanh mét: "Không phải!" Giang Trừng cũng nghe thấy lời vừa rồi y nói, thở phào một hơi: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Không đúng, y thích A Dao?!" Kim Tử Hiên gật gật đầu Giang Trừng cả kinh: "Lam thị song bích đều là đoạn tụ?" Kim Tử Hiên giật giật mí mắt, nói: "Vậy nên, ta, nên làm thế nào để đánh gãy chân Lam Hi Thần?!" "Việc này... Lam tiên sinh biết không?" Kim Tử Hiên mắt sáng rực, reo lên: "Đúng rồi! Lam tiên sinh hiện tại nhất định là không biết, nếu ông ấy cũng phản đối việc này giống ta, vậy thì làm gì còn cửa! Vãn Ngâm, đa tạ!" Giang Trừng vẻ mặt mờ mịt nhìn Kim Tử Hiên cười toe toét trở về phòng, lẩm bẩm: "Sao không nghe cho hết... Nếu Lam tiên sinh biết, nhất định phải thảo luận với ngươi xem sau khi họ thành thân thì sẽ ở đâu..." Ngày hôm sau, Lam Khải Nhân bày gia yến nhỏ, xem như chúc mừng Ngụy Vô Tiện tai qua nạn khỏi. Gia quy Lam thị ăn không nói, trên bàn tiếng bát đũa va chạm, cực kỳ an tĩnh Kim Quang Dao cùng Mạc Huyền Vũ, Tiết Dương,Vương Dập cũng ở trong bữa tiệc, ba người bởi vì bối phận, cùng nhau ngồi ở hàng thứ hai. Tiết Dương giật nhẹ tay áo Mạc Huyền Vũ, hỏi: "Kim Tử Hiên làm sao vậy? Mặt đen thui!" Mạc Huyền Vũ bĩu môi: "Sao ngươi không nói mặt Lam tiên sinh cười còn dọa người hơn?" Vương Dập thò qua: "Sư thúc ta cũng rất kỳ quái, cứ nhìn chằm chằm vào Trạch Vu Quân!" Sắc mặt Kim Tử Hiên cực kỳ đen, Lam Khải Nhân lại mang theo vài phần ý cười ôn nhuận hiếm thấy, Giang Trừng thì sắc mặt kỳ quái nhìn Lam Hi Thần, không khí cổ quái. Kim Quang Dao nhẹ nhàng khụ một tiếng, sắc mặt Kim Tử Hiên mới hòa hoãn lại đôi chút, Lam Khải Nhân rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, Giang Trừng yên lặng chuyển ánh mắt từ phía Lam Hi Thần sang phía Kim Quang Dao Kim Quang Dao thân thiện cười cười với hắn, nâng ly, uống một hơi cạn sạch Giang Trừng uống theo, ánh mắt dời đi, lại đúng lúc thấy Ngụy Vô Tiện ngồi đối diện mình đang nói gì với Lam Vong Cơ, hai người gần như dán vào nhau. Giang Trừng quen thuộc nhất cử nhất động của Ngụy Vô Tiện, vừa nhìn liền biết Ngụy Vô Tiện lại đang làm trò gì, hừ một tiếng không nhìn bọn họ Tầm mắt chuyển lên phía trước, liền thấy ba người Tiết Dương, Mạc Huyền Vũ và Vương Dập đang ghé vào nhau, nói cái gì đó, Vương Dập khóe miệng giơ lên, hình như rất vui vẻ. Giang Trừng nhìn nàng cười, khóe miệng lơ đãng cong lên "Kim tông chủ." Tầm mắt người ở đây bỗng nhiên tập trung đến chỗ Lam Khải Nhân, Lam Khải Nhân nỗ lực cong cong khóe miệng, nói: "Có chuyện này, vốn định qua một thời gian nữa sẽ đến Kim Lân Đài bái kiến Kim tông chủ rồi nói, nếu ngài đã tới, không bằng hôm nay thông báo trước với ngài một tiếng đi." Kim Tử Hiên dù sao cũng từng ở Lam thị nghe học, xem như học trò của Lam Khải Nhân, liền cung kính nói: "Tiên sinh mời nói." Lam Khải Nhân hơi có chút khó xử: "Việc ta muốn nói với ngài, là liên quan đến hai gia tộc chúng ta liên hôn." Kim Tử Hiên cả kinh: "Liên hôn?" Lam Khải Nhân nhìn Lam Hi Thần một cái "Phải. Lam Hoán Lam Hi Thần ta, đem lòng mến mộ Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao của Lan Lăng Kim thị đã lâu, mong được kết làm đạo lữ, sống cùng nơi chết cùng huyệt. Mong rằng Kim tông chủ thành toàn." Lam Hi Thần đứng lên, hướng tới Kim Tử Hiên bái một bái thật sâu. Kim Tử Hiên chau mày, đứng dậy căm giận nói: "Lam tông chủ quá lời. Xá đệ là nam tử, ngày sau vẫn phải cưới vợ sinh con, có thể nào cùng ngài kết làm đạo lữ?" Giang Yếm Ly cũng đứng dậy, kéo lại Kim Tử Hiên cảm xúc kích động, nói: "Lam tiên sinh, Trạch Vu Quân, ta và phu quân tuy là huynh tẩu của A Dao, nhưng trong nhà trên còn có mẫu thân đại nhân, hôn sự của A Dao còn cần bẩm lên mẫu thân quyết định. Huống hồ, việc này quan trọng nhất, là ý nguyện của chính A Dao." Giang Yếm Ly dứt lời, nhìn Kim Quang Dao mặt mang mỉm cười, hỏi: "A Dao, đệ có đồng ý không?" Ánh mắt mọi người ngồi đây lập tức đổ dồn lên người Kim Quang Dao, chỉ thấy Kim Quang Dao đứng dậy, trước hướng về phía Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly bái một bái, lại hướng sang Lam Khải Nhân bái, nói: "Lam tiên sinh, lúc này vốn nên là ta bẩm báo với mẫu thân đại nhân trước, sau mới để huynh trưởng ta đến cùng thương nghị với Lam tiên sinh." Lam Khải Nhân gật gật đầu, nói: "Là lòng ta nóng nảy." "Lam tiên sinh nói quá lời, việc này..." Kim Quang Dao nhìn Lam Hi Thần đang gắt gao nhìn chằm chằm mình, lại nhìn Kim Tử Hiên đang trừng mắt với mình, cười nói: "Ta đồng ý. Ta đồng ý cùng Trạch Vu Quân kết làm đạo lữ, chung sống cuộc đời này. Sau khi trở về Kim Lân Đài, ta sẽ bẩm lên mẫu thân đại nhân, sớm tới Vân Thâm Bất Tri Xứ hạ sính." Kim Tử Hiên nghiến răng nghiến lợi: "A Dao!" Kim Quang Dao chắp tay với y: "Huynh trưởng, đệ thật tâm thật lòng muốn cùng Trạch Vu Quân bên nhau, không liên quan đến bất cứ điều gì khác." Kim Tử Hiên nhớ tới hôm qua hai người họ nói chuyện, trong lòng rối rắm vạn phần Giang Yếm Ly bình tĩnh nhìn Kim Tử Hiên, nói: "Chính A Dao đồng ý là tốt rồi. Phu quân, chàng nói có phải hay không?" Kim Tử Hiên nhìn về phía nàng, ánh mắt hơi có chút ấm ức đỏ ửng, sau một lúc lâu vẫn nói: "Phải. Lam tiên sinh, đợi trở về Kim Lân Đài, ta sẽ cùng với mẫu thân thương nghị việc này, đến lúc đó lại đến bái kiến Lam tiên sinh." Lam Khải Nhân cong khóe miệng gật gật đầu, Lam Hi Thần khóe mắt đuôi mày tràn đầy vui sướng, nói: "Vậy làm phiền Kim tông chủ." Tiết Dương nhìn Mạc Huyền Vũ bên cạnh vẫn cứ mỉm cười, yên lặng đẩy canh Thanh Tâm trên bàn mình cho Mạc Huyền Vũ Mạc Huyền Vũ ngơ ngác, lắc đầu: "Ta đã sớm biết rồi, không có việc gì đâu." Tiết Dương ngẩn ra, ừ một tiếng, lại nói: "Buổi tối cùng nhau ra ngoài uống rượu đi." Mạc Huyền Vũ cười cười, gật gật đầu Ba tháng sau, Lan Lăng Kim thị cùng Cô Tô Lam thị tuyên bố liên hôn, đương nhiệm tiên đốc Kim Quang Dao cùng tông chủ Cô Tô Lam thị Lam Hi Thần kết làm đạo lữ, mùng 8 tháng hai tổ chức đạo lữ đại điển Hiện tại đang là Tết Âm Lịch, không khí rộn ràng, trẻ nhỏ chạy chơi nô đùa, thường thường có người mang cả gia đình đến bái kiến một gia đình khác, Kim Quang Dao cùng Mạc Huyền Vũ đi trên đường phố Lan Lăng, trong lòng Kim Quang Dao còn ôm Kim Lăng. Kim Lăng hơn hai tuổi, đang lúc bi bô tập nói, ôm cổ Kim Quang Dao, đôi mắt mở to tròn xoe. Trên đường có bán kẹo hồ lô, Kim Lăng vẫn luôn được nuôi ở Kim Lân Đài, chưa từng nhìn thấy. Kim phu nhân sau trừ tịch liền trở về Mi Sơn Ngu thị, hiện nay Giang Yếm Ly khám ra hỉ mạch, Kim Tử Hiên thương vô cùng, cẩn thận canh giữ ở Kim Lân Đài, gần như một tấc cũng không rời, Kim Lăng hằng ngày giao cho Kim Quang Dao chăm sóc. Kim Quang Dao đưa bé ra ngoài, lúc này thấy cái gì cũng lạ, non nớt nói: "Tiểu thúc thúc, quả đỏ!" Mạc Huyền Vũ cười cười, đi tới mua một chuỗi, giơ hai tay nói: "Qua đây với Vũ thúc thúc được không?" Kim Lăng nhìn Kim Quang Dao, cẩn thận suy xét một chút, nói: "Con muốn tiểu thúc thúc." Mạc Huyền Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: "A Lăng, con giờ đã lớn rồi, cứ bắt tiểu thúc thúc ôm, huynh ấy sẽ mệt. Mà mệt quá thì sẽ sinh bệnh." "A!" Kim Lăng há to miệng, ôm cô Kim Quang Dao, nói: "Tiểu thúc thúc đừng sinh bệnh, Vũ thúc thúc ôm." "Tiểu quỷ này!" Mạc Huyền Vũ nhận lấy cậu nhóc ôm vào lòng mình, đưa cho bé kẹo hồ lô, nói: "Từ từ liếm ăn đi. Ngon lắm đấy." Kim Quang Dao nhìn hai người cười cười, lại mua một cây kẹo hồ lô, để bên miệng Mạc Huyền Vũ nói: "Nào, tiểu bằng hữu A Vũ, đệ cũng từ từ ăn. Ngon lắm đấy." Mạc Huyền Vũ mượn tay Kim Quang Dao cắn một viên, nhai rôm rốp, nói: "Ừm, ngon thật." "Tiểu thúc thúc." Kim Lăng gọi Kim Quang Dao một tiếng, giơ cánh tay ngắn nhỏ của mình ra, đẩy kẹo hồ lô đến trước mặt Kim Quang Dao: "Tiểu thúc thúc cũng ăn quả đỏ!" Kim Quang Dao phì cười, ý tứ liếm nhẹ kẹo hồ lô, Kim Lăng ha ha ha cười rộ lên Ba người một đường đi dạo, tới một tiệm ăn, Kim Quang Dao thành thục gọi tiểu nhị tới, kêu bốn, năm món. Kim Lăng được Mạc Huyền Vũ ôm trong ngực, hết sức chuyên chú cầm kẹo gặm "Ca ca thường tới nơi này?" "Trước kia thường tới, đã hơn hai năm không tới rồi." "Ừm. Ca ca hôm nay gọi đệ ra đây là có việc gì?" Mạc Huyền Vũ nhẹ giọng hỏi "A Vũ, tháng sau ta thành thân. Sau khi thành thân ta sẽ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ ở." Kim Quang Dao nhìn Mạc Huyền Vũ, nói: "Đệ có dự định gì không?" Mạc Huyền Vũ gật gật đầu, nói: "Có." Kim Quang Dao lẳng lặng nhìn cậu, Mạc Huyền Vũ cười cười nói: "Thành Mỹ nói một thời gian nữa hắn muốn đi tuần tra vọng đài, đệ định đi cùng hắn." Sau khi nhận được kết quả tuần tra lần trước, Kim Quang Dao sấm rền gió cuốn xử lý bảy, tám thế gia ngồi không ăn bám, hơn nữa chế định chế độ tuần tra, thành lập đài Giám sát, Tống Lam đảm nhiệm Giám sát trưởng, Hiểu Tinh Trần làm Phó Giám sát trưởng, các thế gia đều chọn ra một người gia nhập đài Giám sát, tiến hành Giám sát hằng ngày, từ năm sau liền bắt đầu tuần tra khắp nơi. Kim Quang Dao gật gật đầu, nói: "Cũng được. Vậy sau đó thì sao?" "Ca ca, huynh đang lo lắng cái gì?" Mạc Huyền Vũ cười nói: "Đệ sẽ sống tốt, làm một người đội trời đạp đất, cũng sẽ có cuộc đời của chính mình, huynh không cần lo lắng cho đệ. Đương nhiên, nếu bây giờ huynh hối hận, muốn đổi Trạch Vu Quân, đệ cũng hết sức tán thành." Kim Quang Dao thở dài: "A Vũ, giờ đệ đi theo Thành Mỹ với Ngụy Vô Tiện, càng ngày càng bướng bỉnh." Mạc Huyền Vũ vui cười nói: "Lúc trước cũng không biết ai một hai bắt đệ đi theo Thành Mỹ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học." "Làm sao ta biết đệ sẽ không học Hàm Quang Quân quy phạm đoan chính, mà là học Ngụy Vô Tiện?" "Hì hì, đồ ăn lên rồi, đệ đút cho A Lăng, ca ca huynh mau ăn đi. Huynh quá gầy, như vậy tới rồi Lam gia sẽ bị bắt nạt." Đến tối, ba người trở về Kim Lân Đài, Mạc Huyền Vũ về Thanh Trúc Các, Kim Quang Dao mang theo Kim Lăng về điện Phương Phỉ Rửa mặt xong đặt bé lên giường, Kim Quang Dao mới đi ngủ. Kim Lăng tuổi còn nhỏ, chưa có thói quen ngủ đàng hoàng, toàn thân bám trên người Kim Quang Dao, ngủ say sưa. ... "Tôi... Tôi tên... tên Mạc Huyền Vũ." ... "Ca ca, huynh tốt với đệ quá." ... "Ca ca, đệ có thể xem cái này không?" ... "Ca ca, đệ... đệ thích huynh..." ... "Ca ca, đệ đi đây..." ... "Ca ca, mẫu thân chết rồi, đệ... đệ rất nhớ huynh." ... "Ca ca thích nữ tử, nếu ta là nữ tử, sẽ... sẽ..." ... "Ta nguyện đem linh hồn và thân thể mình hiến cho đại địa, chỉ mong... thay ta báo thù rửa hận. Còn có... Còn có... không còn nữa." ... "A Vũ!" Kim Quang Dao từ trong mộng tỉnh lại, đau đầu vô cùng, giấc mơ chân thật như vậy... "Tiểu thúc thúc?" Kim Lăng bị hắn làm bừng tỉnh, bám lấy cánh tay hắn đứng lên, duỗi tay xoa mặt hắn, nói: "Sao thúc lại khóc? Ai bắt nạt thúc? A Lăng giúp thúc, giúp thúc đánh hắn!" Kim Quang Dao lúc này mới nhận ra trên mặt mình đầy nước mắt, vội vã lau đi, trời đã sáng, tất cả đều là ác mộng thôi "A Lăng, ta không sao, gặp ác mộng thôi." ===================== (*) Ngô: là cách xưng hô trang trong, có nghĩa là của mình, của ta
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]