Chương trước
Chương sau
Lại qua nửa năm, một trăm tòa vọng đài thử nghiệm đã kiến thành, hiệu quả cực lớn, Kim Quang Dao lúc này chuẩn bị xuống tay bắt đầu xây dựng nhóm một ngàn tòa vọng đài đầu tiên. Sau khi tam tôn kết nghĩa, có Lam gia cùng Nhiếp gia chống đỡ, Kim Quang Dao thi hành vọng đài thuận lợi rất nhiều, nhưng trong đó vẫn không khỏi có một ít gia tộc bởi năm đó Ôn thị bạo ngược mà giống như chim sợ cành cong, cho rằng vọng đài cũng giống như trạm giám sát của Ôn thị khi xưa, Kim Quang Dao chuyến này hoàn toàn đi vào con đường bạo hành của Ôn thị. Đối với việc này Kim Quang Dao thật ra không có ý tưởng gì, nên làm thế nào vẫn làm thế nấy. Ngược lại Nhiếp Minh Quyết vài lần thấy người có tâm châm chọc mỉa mai, đi ra trách cứ những người đó; Lam Hi Thần tất nhiên sẽ không mở miệng mắng chửi người, nhưng phàm là tiểu tông tộc dựa vào Cô Tô Lam thị, nếu có "Lời lẽ chính đáng" châm ngòi thổi gió phản đối xây vọng đài, không lâu sau đều sẽ rời đi vùng sông nước Giang Nam cực tốt ban đầu, chuyển đến nơi thâm sơn cùng cốc khai hoang thác thổ trùng kiến gia tộc, tự mình thể nghiệm một chút cảm giác làm tiên môn thế gia ở nơi xa xôi hẻo lánh, tự mình khảo sát vọng đài này đến tột cùng có nên xây hay không.
Bên này Kim Quang Dao đao to búa lớn lên kế hoạch kiến lập vọng đài, bên kia thanh tẩy Loạn Táng Cương đã đại công cáo thành. Tộc nhân Ôn thị còn lại vì có công thanh tẩy Loạn Táng Cương, được Giang Trừng thu về Vân Mộng Giang thị, bởi vì dư lại phần lớn là một tộc của Ôn Ninh, nhậm Ôn Tình làm tông chủ, đem mảnh đất Di Lăng bao gồm Loạn Táng Cương ở bên trong phân chia cho bọn họ cư trú sinh hoạt
Dàn xếp ổn tộc nhân Ôn thị, Ngụy Vô Tiện liền cùng Lam Vong Cơ về Liên Hoa Ổ trước, Giang Yếm Ly xuống bếp làm một bàn món Ngụy Vô Tiện thích ăn, trong lúc đó Lam Vong Cơ vẫn luôn đi theo trợ giúp, Ngụy Vô Tiện muốn thò vào phòng bếp, bị Giang Trừng phát hiện túm cổ áo lôi đi
Lúc hắn nhìn thấy sườn trong canh xương sườn củ sen hôm nay lớn hơn bình thường, ánh mắt lập tức nhìn về phía Lam Vong Cơ, trong lòng ngọt như bôi mật, uống liền mấy chén. Giang Trừng nhịn không được mắng: "Ngụy Vô Tiện, ngươi là quỷ chết đói đầu thai sao? Chừa cho ta một chút có được không?"
Giang Yếm Ly nhìn Giang Trừng, lắc đầu, trìu mến thở dài, gắp cho Ngụy Vô Tiện chút đồ ăn hắn thích, nói: "Tiện Tiện, tỷ muốn nói với đệ một chuyện"
"Ân?" Ngụy Vô Tiện buông đũa, nghiêm túc nói: "Sư tỷ, tỷ nói đi."
"Tiện Tiện, tỷ......" Giang Yếm Ly hơi đỏ mặt, cúi đầu cười nói: "Tỷ sắp thành thân rồi."
Ngụy Vô Tiện chấn động toàn thân, cầm cánh tay Giang Yếm Ly, hỏi: "Với ai?"
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, sau đó nhìn về phía Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly chỉ cười cười không nói.
Giang Trừng nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi nói đi, còn có thể là ai? Kim Tử Hiên đó!"
"Hắn?" Ngụy Vô Tiện bĩu môi, sau đó giống như làm nũng: "Sư tỷ, tỷ sao có thể chấp nhận được tên Kim Tử Hiên kia a."
"A Tiện, Kim công tử chàng... chàng rất tốt...." Giang Yếm Ly cười trả lời hắn, duỗi tay sờ sờ đầu của hắn, "A Tiện về sau sẽ biết."
"Ai nha!!" Ngụy Vô Tiện buồn bực xoay người nhào vào trong lòng Lam Vong Cơ "Lam Trạm ~ ngươi xem sư tỷ của ta! A a a!!!"
Lam Vong Cơ có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Ngụy Anh, đừng nháo"
Lại vẫn đem người ôm lấy
Giang Trừng: "......"
Giang Yếm Ly cười càng vui vẻ, nàng biết, chỉ cần là mình nguyện ý, chính mình lựa chọn, cho dù là Ngụy Vô Tiện hay là Giang Trừng đều sẽ không không đồng ý, quá lắm...... Có đạo lữ thì làm nũng với đạo lữ của mình thôi
Kim Lân Đài bên kia, Kim Quang Thiện cùng Kim phu nhân ngồi trên ghế, trong sảnh đường Kim Tử Hiên lúc đứng lúc ngồi, Kim phu nhân khuyên cũng không nghe
Kim Quang Dao vừa vào cửa thấy hắn như vậy không khỏi cảm thấy buồn cười
"A Dao!" Kim Tử Hiên tiến lên hỏi: "Thế nào rồi?!"
"Huynh trưởng, chúc mừng." Kim Quang Dao từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy
Kim Tử Hiên vui sướng tiếp nhận, Kim phu nhân nói: "Con xem, ta đã nói không có vấn đề, A Ly tất nhiên là nhìn trúng con."
Kim Quang Thiện cũng rất cao hứng: "Ha ha, vẫn là phu nhân thật tinh mắt, Tử Hiên, con lần này toại nguyện."
"vâng, vâng." Kim Tử Hiên ngây ngô cười, đem giấy viết sinh thần bát tự đưa cho Kim phu nhân
"Ta đây đi tìm người xem hợp bát tự cho các con, định ra hôn kỳ." Kim phu nhân tiếp nhận tờ giấy, liền hấp tấp đi tìm người tính hôn kỳ
"A Dao, vất vả." Kim Tử Hiên chắp tay với Kim Quang Dao, Kim Quang Dao vội dìu hắn, "Huynh trưởng sao lại nói vậy, cho đệ đi vấn danh, là phúc khí của đệ."
Kim Quang Thiện hiển nhiên tâm tình cực tốt, cũng khích lệ nói: "A Dao, ngươi làm rất tốt."
Kim Quang Dao tươi cười không giảm, chuyện tới cửa cầu hôn vốn không tới phiên hắn, đại gia tộc thành thân kết lữ vô cùng coi trọng lễ tiết, tam thư lục lễ một cái không thể thiếu, khi vấn danh trừ bỏ bà mối, nhà trai nhất định phải có con cháu ngang hàng có thể quản sự tiến đến, biểu đạt thành ý. Vốn nên là Kim Tử Huân đi, nhưng Kim Tử Huân lúc trước cùng Ngụy Vô Tiện trở mặt, lúc này mới đến phiên hắn
"Phụ thân," Kim Tử Hiên đột nhiên nói: "Lại nói, sau khi con thành thân, cũng nên tìm vị tiên tử thích hợp cho A Dao, A Dao sắp cập quan*, cũng nên nghị hôn."
( *cập quan: hay quán tuế, chỉ người con trai đến 20 tuổi
Con trai thời xưa đến 20 tuổi thì bắt đầu đội mũ. Đó là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành, nên người xưa dùng từ quán tuế (冠歲) để chỉ con trai 20 tuổi (quán là cái mũ, còn đọc là quan).)
Kim Quang Thiện hơi dừng lại, nhìn về phía Kim Quang Dao, gật gật đầu, dường như đang tự hỏi xem nên chọn người nào.
Kim Quang Dao cười khổ nói: "Hết thảy nghe huynh trưởng cùng phụ thân an bài."
Kim Giang hai nhà liên hôn, đều là tiên môn thế gia còn đều là tứ đại gia tộc, hôn lễ của Kim gia đại công tử cùng Giang gia đại tiểu thư, thật sự là cử thế vô song, xa hoa đến cực điểm. Ngụy Vô Tiện bận rộn trong ngoài hơn một tháng, rốt cuộc nghiên cứu ra một loại phù, đặt tên " phồn hoa". Bởi vì tiên môn thế gia, đón dâu cũng là ngự kiếm qua lại, từ Vân Mộng Liên Hoa Ổ đến Kim Lân Đài, nơi kiếm quang đi qua, đều một đường phồn hoa đưa tiễn
Lam Hi Thần đi Kim Lân Đài cùng Kim Quang Dao xử lý sự vụ trước, lần này hôn lễ của Kim Tử Hiên xa hoa náo nhiệt, sau lưng cũng thật phức tạp dị thường, Kim Quang Dao một người chưa thành thân tất nhiên là vội sứt đầu mẻ trán, tốt xấu gì Lam Hi Thần kiếp trước từng chuẩn bị cho Vong Tiện kết đạo lữ, rất nhiều việc Kim Quang Dao không biết, y cũng có thể giải quyết
"Nhị ca, xem ra huynh rất có nghiên cứu với tập tục hôn lễ a? Không biết tâm đã thuộc về tiên tử nhà nào rồi?" Kim Quang Dao cười y
Lam Hi Thần chỉnh lại mũ cho hắn, nói: "Không có tiên tử nhà nào cả."
Kim Quang Dao cười nói: "Ha ha, lại nói, nhị ca cũng nên đón dâu đi. Nếu có hướng vào tiên tử nào, đệ sẽ vì nhị ca giật dây kéo môi một phen."
Lam Hi Thần hít sâu một hơi nói: "A Dao, ta......"
"Hi Thần, A Dao." Nhiếp Minh Quyết tới
"Đại ca." Hai người hành lễ với Nhiếp Minh Quyết
"Nhị ca, tam ca!" Nhiếp Hoài Tang vốn đi theo phía sau Nhiếp Minh Quyết, nhìn thấy Kim Quang Dao, liền tiến lên nhiệt tình chào hỏi
Kim Quang Dao cười, ôm chầm Nhiếp Hoài Tang, thấp giọng nói: "Hoài Tang, lát nữa yến hội kết thúc, đệ đến phòng ta, ta cho đệ xem cái......"
"Ừ ừ!"
Nhiếp Minh Quyết trừng mắt liếc hai người một cái, "A Dao, đệ bớt tìm cho nó mấy thứ đồ làm nó mê muội mất cả ý chí! Nó hiện giờ đã nhược quán*, tu vi còn thấp như thế!"
( * "nhược quán chi niên"(弱冠之年) để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục.)
Nhiếp Hoài Tang rất ủy khuất, tránh ở phía sau Kim Quang Dao, Lam Hi Thần cười nói: "Đại ca, đã nhiều ngày Hoài Tang mới tới chỗ A Dao, huynh cho đệ ấy thả lỏng chút đi, đợi đệ ấy trở về huynh lại đốc thúc nhiều hơn."
"Nhị ca nói đúng, đại ca, huynh cho đệ chơi mấy ngày đi."
"Aiiiiii!!!!!!!!!" Nhiếp Minh Quyết thở dài thật mạnh, "Các ngươi cứ chiều hư nó như vậy!"
Bốn người đứng tại chỗ nói mấy câu, giờ lành sắp đến, khách nhân tới càng lúc càng nhiều, thấy tam tôn đều cúi đầu thăm hỏi. Kim Quang Dao ngẩng đầu nhìn xem canh giờ, nói với Lam Hi Thần: "Nhị ca, huynh cùng đại ca, Hoài Tang vào chỗ ngồi đi, một mình đệ ở đây là được rồi."
Lam Hi Thần biết hắn thật sự bận rộn, liền gật đầu mang theo Nhiếp Minh Quyết, Nhiếp Hoài Tang vào Đấu Nghiên Thính.
Kim Quang Dao một mình bên ngoài, tươi cười trước sau không giảm, thoạt nhìn khiến người như tắm mình trong gió xuân
Đợi đoàn người Ngụy Vô Tiện mênh mông cuồn cuộn tới Kim Lân Đài, Kim Quang Dao mau chóng chạy đi đón. Không biết vì sao Ngụy Vô Tiện không tự mình ngự kiếm, mà là được Lam Vong Cơ mang theo ở đằng trước, Giang Trừng một mình ngự kiếm ở cuối cùng, Kim Tử Hiên mang theo Giang Yếm Ly ở bên trong, cùng với mấy người rơi xuống, cánh hoa bay múa đầy trời, phảng phất như tiên nhân.
"Huynh trưởng, tẩu tử." Kim Quang Dao tiến lên tôn kính gọi, Giang Yếm Ly cười nhẹ, từ trong tay áo lấy ra một cái bao lì xì đưa cho Kim Quang Dao, Kim Quang Dao cười nhận lấy, dẫn đoàn người vào thính
Lễ tam bái đã xong, Giang Yếm Ly cùng Kim Tử Hiên chính thức kết làm phu thê
Tiệc tối quá nửa, Kim Quang Dao cuối cùng rảnh rỗi, từ trong ăn uống linh đình chạy ra một lát, một mình đứng ngoài thính, gió mát thổi qua, cảm giác thoải mái không ít
"Lùn nhỏ, đại sảnh náo nhiệt như vậy, một mình ngươi ra đây làm cái gì?" Đột nhiên mũ bị bắt lấy, Kim Quang Dao bất mãn trực tiếp đánh ra một chưởng, thiếu niên nghiêng người tránh thoát, cười hì hì nói: "Ai...., không đánh."
"Thành Mỹ, ngươi không ở trong phòng uống rượu của ngươi, ra đây làm cái gì?"
Thiếu niên cong khóe miệng, một tay ôm lấy bả vai Kim Quang Dao, hung tợn nói: "Này, lùn nhỏ, ngươi lại kêu cái tên này ta sẽ..."
"Nga? Ngươi sẽ thế nào?" Kim Quang Dao nhướng mày, hơi hơi nheo mặt lại
"Chậc!" Thiếu niên hừ một tiếng, lại nói cho Kim Quang Dao vừa rồi trong phòng nhìn thấy nghe thấy, tùy ý cười nhạo lão bất tử nhà này, kẻ bất lực nhà kia, Kim Quang Dao nhoẻn miệng cười, làm như bất đắc dĩ lại làm như dung túng
Lam Hi Thần cảm giác được không thấy Kim Quang Dao, liền đi ra ngoài tìm, vừa ra tới liền thấy một màn này, Tiết Dương lúc này vẫn còn chân chính là một thiếu niên, nét trẻ con trên mặt chưa thoát, nhưng vóc dáng đã rất cao. Hai chiếc răng nanh bởi vì cười vui vẻ đều lộ ra, nhìn qua thấy thế nào cũng đều là cái đệ đệ đáng yêu, nghĩ người này kiếp trước làm chuyện gì, trên trán Lam Hi Thần bắt đầu nổi gân xanh......
Cho dù kiếp trước hay kiếp này y đều không rõ, hai người kia rốt cuộc khi nào thì gần gũi với nhau
Đang lúc y suy tư, Nhiếp Minh Quyết cũng từ trong phòng ra, "Hi Thần, làm sao vậy?"
"Đại ca, không có việc gì."
Nhiếp Minh Quyết cũng thấy được Kim Quang Dao bên kia, Tiết Dương lúc này đang nói vui vẻ, khoa tay múa chân cái gì, Kim Quang Dao cười cũng rất vui vẻ; Nhiếp Minh Quyết khẽ nhíu mày, đi qua phía bọn họ
Thấy Nhiếp Minh Quyết lại đây, Tiết Dương cũng không sợ, cười cười nhe nhe răng nanh với hắn, vỗ vỗ bả vai Kim Quang Dao thấp giọng nói gì đó, hướng Nhiếp Minh Quyết chắp tay có lệ liền rời đi.
Nhiếp Minh Quyết hỏi: "Người vừa rồi là ai?"
"Nga, đại ca, đó là khách khanh Kim gia, Tiết Dương Tiết Thành Mỹ."
"Tiết Dương?" Nhiếp Minh Quyết nhíu mày: "Quỳ châu Tiết Dương?"
Kim Quang Dao gật gật đầu. Tiết Dương còn niên thiếu đã xú danh rõ ràng, nhớ tới trạng thái thân mật vừa rồi của hai người, Nhiếp Minh Quyết mày nhăn càng chặt. Hắn nói: "Về sau bớt qua lại với loại người này!"
"Vâng." Kim Quang Dao đáp
"Ta thấy Tiết công tử căn cốt không tồi, nếu cẩn thận dìu dắt, vẫn có thể xem như bồi dưỡng thành tài." Lam Hi Thần lúc này cũng đi tới, như suy tư gì đó nhìn thân ảnh Tiết Dương rời đi
"A?" Kim Quang Dao có chút kinh ngạc, Nhiếp Minh Quyết cũng đầy mặt không thể tin tưởng
Lam Hi Thần cười cười, chưa nói thêm gì nữa, duỗi tay chỉnh lại mũ cho Kim Quang Dao, "A Dao, vừa rồi uống nhiều rượu sao?"
"Vẫn ổn, chỉ là cảm thấy bên trong ồn ào, có chút váng đầu, cho nên ra đây hít thở không khí."
Nhiếp Minh Quyết nhìn hai người ho nhẹ một tiếng, "A Dao, đệ nếu mệt mỏi, vậy về phòng nghỉ ngơi một lát đi, nơi này có ta cùng Hi Thần ở, không có gì đáng ngại."
Lam Hi Thần kinh ngạc, một đời này Nhiếp Minh Quyết lại thông tình lý như thế, Kim Quang Dao lại lắc đầu, duỗi tay chỉ chỉ người hầu trong phòng chạy ra, bất đắc dĩ nói: "Đại ca, đệ, đi không được đâu."
Kim Quang Dao vọt tới hỏi: "Làm sao vậy? Hoảng loạn như thế?"
"Nhị công tử, Tử Huân công tử hắn......" Nghe được Kim Tử Huân, Kim Quang Dao thầm nói không tốt, chạy nhanh đến đại sảnh
Ba người vừa vào sảnh, liền thấy có mấy người giương cung bạt kiếm, lấy Ngụy Vô Tiện làm trung tâm, nhưng Kim Quang Dao không nghĩ tới chính là đang đối chọi với nhau lại là Giang Trừng cùng Kim Tử Huân, Kim Tử Huân tựa hồ đã bị đánh một cái, tóc tai quần áo đều có chút tán loạn, Tử Điện trong tay Giang Trừng tỏa ra điện quang lập lòe; ngược lại Ngụy Vô Tiện vẫn luôn túm cánh tay Giang Trừng tựa hồ đang khuyên can, Lam Vong Cơ sắc mặt không tốt đứng ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện. Kim Quang Thiện cùng Kim phu nhân trước đó mang theo Kim Tử Hiên, Giang Yếm Ly kính rượu một vòng các đại tiên môn thế gia, đã trở về nghỉ, Giang Yếm Ly cùng Kim Tử Hiên cũng sớm trở về hỉ phòng; hiện nay tình huống như thế, cũng không ai có thể quản vài câu
Thấy Kim Quang Dao tiến vào, Tiết Dương chạy đến bên cạnh hắn, thấp giọng ở bên tai hắn nói: "Tên ngốc Kim Tử Huân kia, đầu tiên là cưỡng bách Lam Vong Cơ uống rượu bị Ngụy Vô Tiện chắn, liền khiêu khích Ngụy Vô Tiện muốn cùng hắn tỷ thí, Ngụy Vô Tiện không mang kiếm, Kim Tử Huân liền nhằm vào đó nói Ngụy Vô Tiện không gia giáo, kết quả vừa mới nói hai câu, Giang Vãn Ngâm liền vung Tử Điện qua."
Kim Quang Dao nhíu mày, Kim Tử Huân lần trước ăn mệt, lần này thật vất vả có cơ hội chắc chắn tìm phiền toái cho Ngụy Vô Tiện, cái này hắn cũng không ngoài ý muốn; chỉ là Giang Vãn Ngâm sao lại thế này? Người khác ngày thường thấy hắn tính cách cao ngạo lời nói sắc bén, nhưng cũng không phải người dễ dàng xúc động như vậy.
"Các vị, thu binh khí lại đi." Kim Quang Dao tiến lên, giữ chặt Kim Tử Huân, "Tử Huân, hôm nay là ngày đại hỉ của Tử Hiên, ngươi cần gì phải hùng hổ doạ người, thu kiếm lại đi."
"Ta hùng hổ doạ người? Kim Quang Dao, ngươi không có mắt sao? Ngươi nhìn một thân này của ta xem, là ai ban tặng?" Kim Tử Huân liếc Kim Quang Dao chỉ chỉ chính mình một thân chật vật, tức giận cực kỳ
Kim Quang Dao nhìn kỹ mới thấy rõ một thân Kim tinh tuyết lãng bào của hắn, từ bả vai đến trước ngực bị đánh ra một lỗ hổng, còn hơi hơi rỉ máu, thầm nghĩ thật là chật vật, xoay người có chút bất đắc dĩ nhìn về phía mấy người Giang Trừng, hướng Ngụy Vô Tiện ý bảo, nhẹ giọng nói với Giang Trừng: "Giang tông chủ, ngài cũng thu Tử Điện lại trước đi, đường huynh ta tuy có nói lời gì không tốt, hiện nay cũng là bị tội, hôm nay thật sự không nên sinh sự nữa."
Giang Trừng hừ một tiếng, thu hồi Tử Điện, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng trấn an hắn, hơi có chút ngượng ngùng nói với Kim Quang Dao: "Thêm phiền toái cho ngươi rồi."
Kim Quang Dao cười cười, sau đó quay người giữ chặt Kim Tử Huân vẫn không muốn dễ dàng bỏ qua, "Tử Huân, ta đưa ngươi đi xử lý một chút."
Kim Tử Huân không cảm kích, hất Kim Quang Dao ra, ném xuống một câu: "Ngụy Vô Tiện, ngươi chờ đó."
Liền lao nhanh ra ngoài sảnh, hình như trên đường rời đi gặp phải người nào, vì phát tiết mà đạp người nọ một chân, sau đó hùng hùng hổ hổ rời đi
Kim Quang Dao thở dài, tiếp đón người xem náo nhiệt tiếp tục yến hội
Lam Hi Thần như suy tư gì đó nhìn Giang Trừng ở một bên không biết nói chút gì cùng Ngụy Vô Tiện, hỏi Lam Vong Cơ: "Vong Cơ, đệ có biết, Giang Vãn Ngâm làm sao không?"
Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhìn qua Ngụy Vô Tiện, thấy Ngụy Vô Tiện gật đầu, mời Lam Hi Thần theo y cùng nhau ra yến thính. Hai người tìm một nơi an tĩnh, Lam Vong Cơ mới từ từ kể ra
Hóa ra sau khi thanh tẩy Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện gửi thư cho Giang Trừng thương lượng xem tu sĩ Ôn gia từ nay về sau sẽ thế nào. Sáng sớm ngày hôm sau Giang Trừng liền tới Loạn Táng Cương, hai người vì ý kiến bất đồng cãi nhau to một trận, Ngụy Vô Tiện khăng khăng muốn thu lưu tu sĩ Ôn gia, Giang Trừng không đồng ý, hai người khó thở thế nhưng động tay đánh nhau, Ngụy Vô Tiện đã mất Kim Đan, lúc Giang Trừng đánh Tử Điện về phía hắn, nhất thời không né tránh, Lam Vong Cơ khi đó vừa lúc đi mua đồ dưới chân núi, là Ôn Ninh lao tới thay Ngụy Vô Tiện chắn một roi, hơn nữa đem chân tướng Kim Đan thọc ra
Giang Trừng lúc ấy kinh hoảng quá độ, lúc Lam Vong Cơ trở về thấy được cảnh Giang Trừng khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, Ngụy Vô Tiện ở một bên nhỏ giọng nói cái gì, Ôn Ninh ở một bên chân tay luống cuống không biết làm sao bây giờ, chỉ có tiểu A Uyển không rõ nguyên do bám bên người Giang Trừng, tay nhỏ thường thường giúp Giang Trừng lau nước mắt
Sau đó Giang Trừng đồng ý tiếp nhận tu sĩ Ôn Gia, hai người bọn họ cũng trở về Liên Hoa Ổ, thái độ của Giang Trừng đối với Ngụy Vô Tiện cũng không khác trước kia, bọn họ vốn tưởng rằng việc này đã qua rồi. Ai ngờ hôm nay Ngụy Vô Tiện vì không mang kiếm bị Kim Tử Huân bắt lấy cớ vũ nhục, Giang Trừng thế nhưng trực tiếp một roi đánh người đến nửa ngày không bò dậy được...... " Người nhà ta có mang kiếm hay không, khi nào thì tới phiên ngươi bình phán hả?"
Lam Hi Thần nghe xong, nhìn đệ đệ mình không chút nào đắn đo với cách làm táo bạo của Giang Trừng. Lam Hi Thần có chút bất đắc dĩ, một đời này có phải y quá trực tiếp với Lam Vong Cơ hay không? Đường đường Hàm Quang Quân làm thế nào mà cũng...... táo bạo như thế?
Ngay sau đó Lam Hi Thần nghĩ đến hành động của Kim Tử Huân ở kiếp trước, nói: "Vong Cơ, vừa rồi nghe ý tứ của Kim Tử Huân, hắn cũng không định bỏ qua, về sau đệ canh chừng giúp Vô Tiện nhiều một chút, đừng để hắn có cơ hội thừa nước đục thả câu."
"Đệ biết."
Đợi huynh đệ hai người nói chuyện với nhau xong, tiệc tối đã tan. Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng cùng nhau đi tìm tới, xa xa hô: "Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân!"
Giang Trừng đi đến trước mặt Lam Hi Thần hành lễ, nói: "Trạch Vu Quân, mùng ba tháng sau ta sẽ mang Ngụy Vô Tiện cùng đi Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Lam Hi Thần sửng sốt vài giây, phản ứng lại, nhìn Vong Tiện hai người, mỉm cười gật đầu nói: "Giang tông chủ nói phải, thật là nên tính ngày rồi."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì ôm lấy bả vai Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nhìn hắn, lại cũng không tránh ra
"Ngụy Anh, mấy ngày nay ta phải cùng huynh trưởng về Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi......"
Ngụy Vô Tiện rất theo thói quen nói: "A, ta theo......"
"Ngụy Vô Tiện!" Giang Trừng trừng hắn
Ngụy Vô Tiện chột dạ cười cười, nhìn Trạch Vu Quân một cái, nói với Lam Vong Cơ: "Qua mấy ngày nữa ta cùng Giang Trừng cùng đi Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm ngươi nha."
Giang Trừng trợn mắt xem thường, lại thấy Lam Hi Thần đang cúi đầu cười nhạt, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói lời thấm thía: "Trạch Vu Quân, ngài chớ quên việc này, lại chạy tới Kim Lân Đài nữa."
Lam Hi Thần nghẹn họng, cũng cảm thấy vô lực nhìn Giang Trừng, thầm nghĩ: Giang Vãn Ngâm, ngươi một đời này sợ vẫn là cả đời không tìm được đạo lữ
Lam Hi Thần bên này cùng ba người nói xong, Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng suốt đêm phải đi về Liên Hoa Ổ, ngày hôm sau là bắt đầu nguyệt lưu thủy yến của Liên Hoa Ổ, Lam Vong Cơ không yên tâm nói với y một tiếng muốn đưa Ngụy Vô Tiện về trước. Lam Hi Thần đồng ý, đợi ba người rời đi, y liền hướng về phía Phương Phỉ Điện mà đi.
Trong điện không người, nhưng từ xa xa đã nghe thấy trong biển Kim tinh tuyết lãng phía sau Phương Phỉ Điện, Kim Quang Dao đang cười nói cái gì, thanh âm rất tùy ý thoải mái
"Khi đó, ta cho rằng mình đã chạy trời không khỏi nắng, lại không nghĩ, gặp huynh." Tiếng người nói trong trẻo, trong giọng nói mang theo nét ngượng ngùng của người con gái.
Lam Hi Thần trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng đi đến sau điện, quả nhiên...... Là Tần Tố
"Khi đó ta thân bất do kỷ, chỉ có thể ủy khuất các nàng bò lỗ chó." Kim Quang Dao tựa hồ có chút áy náy
Tần Tố vội vàng nói: "Dao ca ca, huynh nói cái gì mà ủy khuất với không ủy khuất, nếu không phải huynh, nếu không phải gặp được huynh...... ta......"
Ngữ khí của Tần Tố hình như có chút nức nở, đôi mắt nhìn Kim Quang Dao mang theo ngưỡng mộ, sùng bái cùng...... yêu say đắm
Kim Quang Dao thấy nàng như thế, nhấp miệng, tựa như muốn duỗi tay vỗ nhẹ bả vai Tần Tố
Lam Hi Thần cuối cùng không thể nhịn được nữa, bước nhanh đi lên trước, gọi vào: "A Dao!"
Thấy Lam Hi Thần, Kim Quang Dao cũng không ngoài ý muốn, Lam Hi Thần tới Kim gia từ trước đến nay đều ở cùng với hắn
"Nhị ca, huynh đã về rồi."
"Trạch Vu Quân." Tần Tố chào hỏi, có chút không rõ nguyên do
"Nga, đây là con gái duy nhất của Tần tông chủ Nhạc lăng Tần thị, Tần Tố cô nương." Kim Quang Dao giới thiệu cho Lam Hi Thần
"Tần cô nương." Lam Hi Thần phát hiện chính mình vừa rồi có chút thất thố, cầm tay Kim Quang Dao nói: "A Dao, đã trễ thế này, đệ cùng Tần cô nương ở đây, có chút không ổn."
Kim Quang Dao hình như cũng nhận ra, gật đầu nói: "Nhị ca nói phải, là đệ sơ sót."
Tần Tố vội nói: "Không trách Dao ca ca, hôm nay ta cùng phụ thân tới tham gia hôn lễ của Tử Hiên ca ca, vừa lúc thấy Dao ca ca, mới phát hiện lại là người cứu ta trong lúc nguy nan ở Xạ Nhật chi chinh. Nhất thời kích động, mới mất quy củ."
"Tần cô nương cùng với A Dao lại có duyên phận như vậy?" Lam Hi Thần sắc mặt ôn hòa, ánh mắt lại lạnh băng đến cực điểm
Tần Tố cười cười, hành lễ với hai người, nói: "Ta bây giờ trở về."
Kim Quang Dao gật gật đầu nói: "Nhị ca, huynh đợi ở đây một lát, đệ đưa A Tố về."
Lam Hi Thần sắc mặt không vui, lại vô pháp phát tác, đành phải nói: "Ta cùng đệ đưa Tần cô nương đi."
Tần Tố cả kinh, vội nói: "Không cần, nha hoàn của ta đang chờ ta ở cách đây không xa, không cần làm phiền."
Dứt lời liền đứng dậy đi ra ngoài điện, gần ra cửa lại đột nhiên quay đầu lại nói: "Dao ca ca, chớ có quên, ngày mai, huynh đồng ý với ta!"
"Ta sẽ không quên đâu." Kim Quang Dao cười nói, vẫy vẫy tay với Tần Tố, trong mắt mang theo sủng nịch
Vừa nhấc đầu lên, lại thấy sắc mặt Lam Hi Thần còn thiếu một chút thôi là biến thành màu đen
"Nhị ca? Huynh?"
"Ngày mai? Đệ đồng ý với nàng cái gì?"
"Nga, đệ đồng ý mang nàng đi dạo Lan Lăng, nàng ngày thường không được ra cửa, tâm tính tiểu cô nương tất nhiên là tò mò."
Lam Hi Thần đột nhiên cảm thấy mình sắp điên rồi, bị chính người này, sống sờ sờ bức điên rồi, y nỗ lực ngăn chặn chính mình, nói: "Ngươi có ý với nàng?"
Kim Quang Dao lại rất thành thật nói: "Phải."
Lam Hi Thần không nói, nhìn chằm chằm Kim Quang Dao, Kim Quang Dao bị y nhìn đến hoảng hốt tiếp tục nói: "Phụ thân đệ trước đó có nhắc tới, sau khi huynh trưởng thành thân, phải cho đệ......"
"Ngày mai ta cùng đi với đệ."
Kim Quang Dao ngạc nhiên: "Cái gì?"
"Tới Lan Lăng nhiều lần như vậy, ta cũng chưa từng thong thả đi dạo."
"......" Kim Quang Dao bất đắc dĩ, "Nhị ca ngày mai huynh không trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ sao?"
"Vong Cơ ngày mai sẽ trở về, ta muộn...... muộn mấy ngày rồi về."
"Nhị ca," Kim Quang Dao có chút buồn cười, Lam Hi Thần lại đi tranh giành tình cảm với một cô nương, rồi lại không có cách nào cự tuyệt, đành phải nói: "Được rồi, ngày mai nhất định bồi nhị ca, ' thong thả ' đi dạo Lan Lăng."
========================
Chương sau:
"A Dao, đệ không sao là tốt rồi......"
"Nhị ca! Nhị ca!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.