Chương trước
Chương sau
Thời tiết độ này không lạnh cũng không nóng, mà lại ít gió. Sắc xuân đâm chồi nảy lộc khắp mảnh sân, lá non hứng tuyết tựa đóa hoa xinh đẹp, đóa cao đóa thấp, đóa đậm đóa nhạt, chỉ đưa tay là chạm tới ngay. Mỗi lần ngủ dậy Phó Ngọc Thanh lại hơi run, không ý thức được giờ giấc nơi chốn, Mạnh Thanh thấy ánh mắt anh mơ màng thì không kìm được ghé xuống hôn anh, khóe môi Phó Ngọc Thanh vẽ nên một nụ cười, “Chẳng biết tranh thủ lúc tôi ngủ đã hôn trộm mấy lần rồi đây.”
Mạnh Thanh đáp tỉnh khô, “Anh là của em cơ mà, hôn mấy cái thì có sao?”
Phó Ngọc Thanh bật cười mất một lúc mới kêu, “Miệng cứ gọi là ngọt xớt!”
Mạnh Thanh bác lại thẳng băng, “Cũng chỉ đáng xách dép cho tam gia thôi.”
Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười phá lên, có trách thì cũng chỉ có thể tự trách mình dạy hắn cãi giỏi quá thôi.
Còn một lần nếm mùi thất bại nữa.
Năm nay hải đường nở rất sai nên Phó Ngọc Thanh mê lắm, anh bảo hắn, “Ai cũng ghét mùi hoa hải đường, nhưng tôi thì lại thấy chẳng cần phải khắt khe quá. Hải đường vốn đã là tiên rồi, nếu còn thơm nữa thì tục lắm.”
Mạnh Thanh nghe thế mới cười, “Thế mấy món nước hoa Tây của anh thì sao? Có tục không?”
Sao tên này càng già lại càng xấu tính thế chứ.
Sau khi về nhà, tinh thần Phó Ngọc Thanh khá hơn song cơ thể thì vẫn không tốt mấy. Nhất là sau lần bị sốc thì tim phổi đã yếu đi rõ rệt, lắm khi thở cũng khó, rất dễ ho.
Thế cho nên nhà cửa được lau rất thường xuyên vì sợ bụi, ăn uống thì thanh đạm hết sức có thể, đến cả nước hoa nhập khẩu Pháp của anh cũng bị tịch thu hết cất vào trong hộp, tạm biệt ánh mặt trời.
Hải đường trong sân mà không thơm thì có khi cũng đã bị hắn nhổ luôn rồi.

Phó Ngọc Thanh nghĩ nghĩ rồi tự mình bật cười, chọc hắn đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, “Rõ ràng có mấy lọ em thấy thơm còn gì, tự quên luôn rồi à?”
Mạnh Thanh hùng hồn đáp, “Người Tây xịt nước hoa là vì người người ta có mùi. Người giống tiên như tam gia không dùng mấy món đó thì tốt hơn.”
Phó Ngọc Thanh nghe mà bật cười, anh cố tình nói, “Tôi là người trần tục chứ nào phải tiên gì, chỉ có thể làm vợ chồng dưới trần gian với em được mà thôi.”
Mạnh Thanh liếc anh, ừ tiếng rồi siết chặt tay anh, “Vợ chồng mình đầu bạc răng long.”
Lá thư nọ anh viết đứt quãng hơn ở bệnh viện nhiều, Mạnh Thanh ở nhà nên rất ít khi rời anh quá lâu, thỉnh thoảng đang viết thì lại phải giấu nên đâm ra ít viết hẳn.
Người anh lúc nào cũng bải hoải nên dễ buồn ngủ. Cả hai đều hiểu, song chẳng ai đả động đến bệnh tình.
Trong nhà nhiều hải đường, Chấn Ngọc mới bứng mấy gốc vào trường trồng, về lại bảo bọn họ là lúc mang đi rõ ràng hoa còn nở, thế mà chẳng biết sao khô héo hết cả rồi. Mạnh Thanh đi xem cùng xong về bảo Phó Ngọc Thanh là chắc tại tưới nhiều nước quá.
Phó Ngọc Thanh chợt nhớ tới hồi bé hai đứa Chấn Ngọc và Đình Ngọc đào cây hải đường lên, thế là lòng lại buồn rười rượi, chẳng biết đến bao giờ Đình Ngọc mới được về.
Thư của Đình Ngọc vốn chỉ viết cho Mạnh Thanh và Chấn Ngọc, họa hoằn lắm mới nhắc vài câu đến anh, nhưng kể cả thế anh vẫn rất thích, anh còn chép lại từng chữ một, viết hồi âm cũng hàng tràng. Hẳn là máu mủ ruột rà nên chẳng thể cắt đứt.
Trước mặt thì không nói nên lời, nhưng trên giấy bút luôn có thể giãi bày vài câu.
Giờ đã mất liên lạc, đến cả vài từ ngắn ngủi cũng chẳng có nữa, thành ra anh cũng không nén được đau lòng.
Anh bảo Mạnh Thanh, “Hồi xưa gia đình ly tán vì chiến tranh, cứ đinh ninh chiến tranh kết thúc là sẽ được đoàn tụ, ai biết đâu vẫn mỗi người một phương trời thế này.”

Mạnh Thanh không muốn anh nói đến những chuyện buồn này, hắn mới bảo, “Lá rụng rồi sẽ về cội, nào ai muốn rời xa quê hương? Giờ vừa mới đánh giặc xong, chờ thêm hai năm nữa là được, đến lúc đó là nó được về rồi.”
Phó Ngọc Thanh không dám nhìn hắn, anh nào có hai năm?
Mắt anh cay xè, anh vội vàng nhắm mắt lại, hắng giọng, xong mới dám đáp, “Ừ, cơ mà đến lúc đó tôi dành nhiều thời gian bên mọi người thì em lại không vui cho xem, phải không?”
Mạnh Thanh cười, “Em mà ích kỷ như vậy à?”
Giờ Phó Ngọc Thanh đã gầy lắm rồi, lúc nắn bóp tay anh, Mạnh Thanh chẳng dám mạnh tay mà chỉ dùng bụng ngón tay xoa nhè nhẹ.
Phó Ngọc Thanh nghĩ nghĩ, không nhịn được cười, “Ừ, em thì lại “vợ hiền” tiêu biểu, chỉ có tôi đây mới ích kỷ,” rồi anh chợt hỏi hắn, “em còn nhớ Dương Thu Tâm không?”
Mạnh Thanh cười hỏi lại, “Tam gia, anh đang khen thật đấy à? Có mà đang nói điêu thì có.”
Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới nhớ tới lần cãi nhau vì cô, anh áy náy ra trò, “Tôi biết em không phải người ích kỷ mà.” Anh thủ thỉ, “Cũng chẳng biết giờ em ấy đâu rồi nữa, có còn sống hay không? Nếu còn sống thì tôi muốn đưa em ấy đi thăm mộ Vĩnh Kinh, dâng một nén hương.”
Anh đề cập chuyện Triệu Vĩnh Kinh với Lục Thiếu Du, muốn sửa sang lại mộ phần cho bạn cũ, Lục Thiếu Du bảo chính phủ đang lên kế hoạch xây dựng một nghĩa trang liệt sĩ công cộng, kiểm tra xong rồi dời mộ vào nghĩa trang này là tốt nhất.
Sau khi Phó Ngọc Thanh ra viện, chính phủ đã tổng hợp được mấy nghĩa trang công cộng, thân phận của Triệu Vĩnh Kinh sau khi kiểm chứng xong thì được đưa vào khu liệt sĩ, chuyện này làm anh rất phấn khởi.
Sức khỏe yếu nên Mạnh Thanh không cho anh đi tảo mộ, anh tiếc lắm. Mạnh Thanh trông coi anh rất nghiêm ngặt, bảo là đành phải thế vì sợ anh đau lòng quá không chịu nổi. Cuối cùng Mạnh Thanh tự mình đi, đi về thì bảo anh mộ đã được tu sửa rất nghiêm chỉnh, còn cắm cả bia đề chữ, Phó Ngọc Thanh nghe mà ứa nước mắt, Mạnh Thanh thấy thế hối hận vô cùng, cảm thấy mình không nên làm anh đau lòng.
Chẳng mấy chốc hè đã tới, tiết trời ngày một oi ả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.