Phó Ngọc Thanh liếc hắn, cười: “Tôi kính trọng nhiều người lắm, không nghĩ em còn nhớ từng người một luôn đấy.”
Mạnh Thanh ậm ừ lúng túng vì bị anh nhìn, hắn mới bảo, “Người khác thì anh khách sáo lịch sự, chẳng bù cho đối xử với em đây, đúng là hai mặt.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ đến chuyện này mà hắn còn cằn nhằn được, anh bật cười cố tình bảo: “Trước đây tôi chẳng khách sáo kính trọng em lắm còn gì mà em có ưa đâu. Đến lúc tôi không kính trọng em nữa thì em lại khoái đáo để, ôm tôi không chịu buông luôn cơ mà.”
Lúc ở nhà Mạnh Thanh hay nói năng linh tinh bậy bạ với anh, song người làm đông nên vẫn chột dạ, bèn vội vàng đóng cửa lại.
Phó Ngọc Thanh đến chịu thôi, anh cười: “Ban ngày ban mặt tự dưng đi đóng cửa, chẳng hiểu định làm gì không biết.”
Mạnh Thanh lườm anh, giọng nghe tức xì khói, “Em định làm anh đấy, anh chịu không?”
Phó Ngọc Thanh lập tức im bặt, cúi mặt đọc báo giả vờ điếc.
Mạnh Thanh đứng cạnh anh, vừa tập tư thế đứng một chân vừa liếc tờ báo trong tay anh.
Nói thật thì ngày nào đọc báo cũng làm người ta sầu cả người, nhưng mà không đọc cũng không được. Không phải là tòa soạn bị cưỡng chế đóng cửa, mà chính mấy cái tít giật đùng người bị bắn chết hay là đại kế hoạch diệt phỉ toàn thắng mới khiến độc giả căm ghét.
Vài bữa trước, anh đến phố Vọng Bình làm việc thì bắt gặp Triệu Vĩnh Kinh bên ngoài một tòa soạn nhỏ. Cái hồi tiễn Triệu Vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053818/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.