Mạnh Thanh gặng hỏi mãi mới biết, hồi bị giam Phó Ngọc Thanh phải chịu rất nhiều cay đắng, nhất thời hai mắt đỏ hoe. Mọi người ra ngoài hết mới bèn ngồi xuống cạnh anh, nắm lấy tay anh riết không chịu buông, chờ đến tận lúc anh ăn xong mới mở lời: “Anh ở trong đó bệnh nặng như thế mà sao chẳng nói gì với em?”
Phó Ngọc Thanh nằm chán chê ở bệnh viện nguyên một ngày, mãi mới được gặp hắn, bị hắn hỏi thế, đời nào chịu nhắc lại chuyện trong trại giam để làm hắn buồn chứ? Bèn cười xòa, bảo là, “Hễ không được gặp em một ngày là tôi lại sinh bệnh tương tư rất nặng, lẽ nào em còn không biết sao?”
Nhưng Mạnh Thanh lại nổi nóng: “Đừng đùa nữa! Anh có biết mấy hôm nay anh cả anh lo lắng đến độ nào không? Anh có biết em lo lắng đến độ nào không?”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn cáu như thế, hiểu rằng chắc hẳn mấy bữa này lòng hắn lúc nào cũng như đang ngồi trên đống lửa vậy, khổ sở khôn xiết, không kìm được mà lệ nóng doanh tròng. Bây giờ cảm thấy nói gì cũng không đủ, cho nên chỉ nhìn hắn, ừ một tiếng rất khẽ.
Mạnh Thanh hơi sững người, thế rồi thở dài, nắm lấy tay anh, thủ thỉ: “Thật muốn giam anh lại quá!”
Phó Ngọc Thanh vốn còn đang xót xa, vậy mà nghe hắn nói thế lại không kiềm được bật cười. Mạnh Thanh chau mày nhìn anh, Phó Ngọc Thanh vội vàng thu nụ cười, nghiêm túc nhìn hắn, gật đầu: “Ông chủ Mạnh nói chí phải.” Xong cũng nghiêm túc chẳng kém, “Giam ở Mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053765/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.