Mới đầu Phó Ngọc Thanh không biết Mạnh Thanh đến là vì nguyên cớ ấy.
Bởi vì bao nhiêu việc đận trước cứ dồn hết cả vào nhau, quả tình là bận vắt chân lên cổ, thành ra bệnh dạ dày lại tái phát, mấy hôm nay phải ngoan ngoãn nằm nhà dưỡng bệnh.
Lúc nghe người bảo Mạnh Thanh đến, anh còn chẳng dám tin, ngờ vực đi xuống lầu, thế mà quả nhiên lại thấy Mạnh Thanh đang đứng trong phòng khách tầng một, sửng sốt vô cùng.
Đợt này thời tiết đang rất nóng, nhưng Mạnh Thanh lại mặc áo dài thẳng thớm chỉnh tề, không còn giống dáng vẻ của hắn lúc ở nông thôn nữa. Mũ thì chắc người làm đã treo vào phòng thay đồ cho hắn rồi, thế nên mới thấy được lớp mồ hôi mỏng trên trán. Người làm còn bật quạt điện lên hong mát cho Mạnh Thanh.
Phó Ngọc Thanh chẳng ngờ hắn lại chịu tới, đứng phỗng ra ấy, Mạnh Thanh ngẩng mặt nhìn anh, gọi một tiếng tam gia.
Trống ngực Phó Ngọc Thanh đập thùm thụp, ồn inh cả tai. Ở nhà anh chỉ bận áo ngắn tay mỏng với quần dài, giờ đang nghĩ xem có nên lên lầu thay quần áo không, ấy vậy mà lại chẳng cất bước đặng, chỉ đăm đắm nhìn người trước mặt.
Vương Xuân bảo người bê trà bánh tới, sau đó nhẹ nhàng lui xuống.
Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới sực hoàn hồn, vui mừng khôn kể. Song đến lúc anh luống cuống mời Mạnh Thanh ngồi mới biết hóa ra Mạnh Thanh tới là vì chuyện gì.
Mạnh Thanh đưa thư của Lục Thiếu Kỳ cho anh, đoạn bảo: “Tam gia, Lục công tử nói bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053737/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.