Phó Ngọc Thanh tự giễu: “Anh Hàn còn bảo, quyền anh ta đánh xấu nhưng dùng được, còn quyền tôi đánh thì đẹp nhưng không dùng được.”
Mạnh Thanh cười khen ngợi: “Thế thì tam gia cũng lợi hại lắm, theo anh ta mà còn đánh ra được bộ quyền đẹp mắt như thế.”
Phó Ngọc Thanh vội vàng xin hắn tha, nói: “Ông chủ Mạnh, ngài đừng giễu tôi mà.” Anh đã bải hoải nguyên cả ngày, vất vả lắm mới đánh xong bộ quyền này, hai chân đều như nhũn ra, bèn ngồi phịch luôn xuống băng ghế đá trong sân, lúc bấy giờ mới thở dài một hơi, than vãn như giả như thật: “Đánh quyền cũng mệt gớm.”
Mạnh Thanh bật cười: “Tam gia, ngài đói chưa? Tôi đi lấy ít điểm tâm cho.”
Vừa nghe hắn nói thế thì Phó Ngọc Thanh quả thực có hơi đói thật. Chặng đường ban ngày rất vất vả, hết tàu hỏa rồi đến thuyền, đường đi lại còn dài. Tàu hỏa thì còn ổn, nhưng thuyền thì lại là loại vừa nhỏ vừa nhanh, lắc lư chòng chành đến độ bây giờ anh hẵng còn hơi choáng.
Mạnh Thanh ra phòng ngoài đi đến phòng bếp phía sau. Lúc này trời đã tối mò, hết thảy chung quanh đều an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng con tim anh đập thình thịch không yên, còn cả bên dưới tàng cỏ, chẳng biết có con côn trùng gì đang kêu miết.
Đình Ngọc khẽ chạy tới, nhón chân bám lấy bàn đá, Phó Ngọc Thanh bèn hỏi nhóc: “Chú bế con nhé?”
Đình Ngọc vừa hơi mắc cỡ vừa hơi sợ gật đầu một cái, Phó Ngọc Thanh không kìm được nụ cười, thầm nghĩ, thằng bé hay ngại như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053726/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.