Xe đi thẳng không dừng, Phó Ngọc Thanh nhìn bảng hiệu ven đường, lòng thấp thấp thỏm thỏm, nhưng lại càng không mở miệng được, bèn bảo: “Ông chủ Mạnh, tôi có một chuyện muốn bàn với ngài. Nhất thời không nói rõ được, hay là ngài đến chỗ tôi ngồi một lúc đi được không?”
Mạnh Thanh ngạc nhiên, lúng túng đáp: “Tam gia, tôi rời nhà lâu như vậy rồi, dù gì cũng phải về thăm một chút đã. Chỗ ngài, hôm nào khác tôi đến nhé, ngài cũng nghỉ ngơi đi, đừng nhọc người làm chi.”
Phó Ngọc Thanh biết không thể lần lữa việc này nữa, bèn bảo tài xế dừng lại ven đường một lát. Sau đó lấy ra vài tờ tiền đưa cho Đỗ Hâm, bảo: “Hai người đi Xương Ký mua một ít vải may cho tôi nhé.” Đỗ Hâm biết đây là muốn tách người ra để nói chuyện, nên không hỏi gì thêm, bèn làm mặt ra hiệu cho tài xế, nhận tiền rồi đi xuống.
Bọn họ xuống xe rồi, trong xe chỉ còn mỗi hai người Phó Ngọc Thanh và Mạnh Thanh.
Mạnh Thanh im lặng không nói một lời, tim Phó Ngọc Thanh lại đập dồn dập như muốn vọt thẳng ra ngoài.
Anh chợt hiểu ra rốt cuộc mình đang sợ gì.
Anh hy vọng Mạnh Thanh sẽ sớm biết chuyện này, nhưng lại không hy vọng người báo tin cho Mạnh Thanh lại là mình.
Phượng Bình phải chịu những thống khổ ấy, vô tội đến nhường nào, tuy anh tội nghiệp Phượng Bình, nhưng bởi vì chuyện ấy mà trong lòng lại sinh ra vài tia hy vọng. Song anh cũng không kìm được mà âm thầm căm giận chính mình, sao lại có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053717/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.