Đỗ Hâm đã nghe bọn họ nói thế thì nào còn dám nghe tiếp nữa, cũng không thể đứng đực trong sân, vừa nhìn thấy bà vú đã cuống cuồng chạy theo, đưa quần áo mới may cho bà, còn mình thì hoảng hốt chạy phéng ra.
Đỗ Hâm bảo Phó Ngọc Thanh: “Thật ra tôi lại đoán là bà Mạnh sợ gì đó cơ. Cô ấy sợ mình đi rồi, mai mốt ông chủ Mạnh có vợ mới, Ngọc Anh ở nhà bị người ta ức hiếp đó.” Còn bảo: “Mặc dù ông chủ Mạnh không phải như người ta, nhưng chuyện trong nhà thì ai nói rõ được chớ? Nếu là tôi, cũng sẽ muốn đưa đi cho ổn thỏa thôi.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ cậu lại nghĩ thế, cười gượng một tiếng, nói: “Bộ vợ bé của anh ta lợi hại đến thế cơ hả?”
Đỗ Hâm vội vàng xua tay: “Chuyện này lạ thật đó, tôi nghe nói Phượng Bình cô nương còn xin cô ấy đừng ly hôn với ông chủ Mạnh cơ mà, tiếc là cô ấy không nghe. Cái này báo đăng rồi, cưới cũng ly, người cũng đi, đến cả Ngọc Anh cũng bị cô ấy bế đi mất rồi.”
Phó Ngọc Thanh sửng sốt: “Người cũng đã đi rồi ư?” Trong lòng lại nghĩ, đến cả Ngọc Anh cũng đã bế đi rồi ư?
Đỗ Hâm bảo: “Lại chẳng, có người đón đi rồi.” Bảo thêm, “Lại còn là ngài Lưu kia đích thân đến đón đó, đưa Ngọc Anh đi cùng với mình. Cái hôm đó, Ngọc Anh khóc suốt trên xe đó!”
Phó Ngọc Thanh khẽ ồ một tiếng, hơi ngần ngừ, rồi hỏi cậu: “Thế ông chủ Mạnh không nói gì sao?”
Đỗ Hâm ho hai tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053706/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.