Mạnh Thanh mời anh vào nhà, nói: “Sắp hết năm rồi, nghe nói tam gia về Nam Kinh, tôi còn sợ tam gia sẽ không quay về nữa cơ đấy.”
Phó Ngọc Thanh thốt lên: “Đây là chuyện vui cực lớn mà, sao có thể không đến được cơ chứ?” Vừa nói vừa theo hắn vào nhà, thấy ở giữa đặt một chiếc bàn gỗ tròn, bên trên đã bày biện đủ món nguội và điểm tâm, chỉ có hai bộ bát đũa, mới nghĩ, Mạnh Thanh quả thực chỉ mời một mình anh.
Phó Ngọc Thanh cởi mũ ra cầm trong tay, vẫn còn đang xem xem nên treo ở đâu, Mạnh Thanh bèn nhận lấy treo lên hộ, sau đó mắc cả áo khoác lên cho anh. Phó Ngọc Thanh không nên khách sáo với hắn, nên cũng bèn đưa cởi ra đưa hắn, rồi nói: “Mấy hôm nay ở Nam Kinh lạnh lắm đấy, rơi mấy trận tuyết rồi, chẳng biết ở Thượng Hải lạnh đến thế nào? Sau khi phu nhân sinh rồi, vẫn phải chăm sóc cẩn thận.”
Mạnh Thanh nói: “Cô ấy vẫn còn đang ở cữ, cho nên không thể ra ngoài gặp ngài được.” Hắn treo áo khoác lên rồi mời Phó Ngọc Thanh ngồi xuống, sau đó mới nói tiếp, “Mấy bữa nữa cô ấy đi lại được rồi, cũng muốn gặp tam gia một lần đấy. Cô ấy hay bảo tôi, ngày xưa không cảm ơn được tam gia, trong lòng cô ấy áy náy vô cùng.”
Phó Ngọc Thanh nghe không hiểu, bèn hỏi ngược lại: “Cảm ơn gì cơ?”
Mạnh Thanh không ngờ anh đã quên tiệt, mới giải thích: “Tam gia. Trước kia cô ấy làm xóc đĩa ở Nam Kinh, ngài từng giúp cô ấy đấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053699/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.