Ngày cưới của Đỗ Hâm vào cuối tháng Mười. Chú Cảnh tuổi đã cao, đi lại bất tiện, lại còn phải trông nhà cũ ở Nam Kinh nên không đến được.
Đỗ Hâm mồ côi cha mẹ từ nhỏ, trong nhà ngoài chú Cảnh là người thân duy nhất ra thì chẳng còn ai khác. Phó Ngọc Thanh sợ cậu bận không kịp, lại sợ cậu còn trẻ, không nghĩ được chu đáo, bèn đưa thêm hai người nữa đến giúp cậu.
Mới đầu Đỗ Hâm không chịu, Phó Ngọc Thanh biết da cậu mỏng, ngại, bèn nở nụ cười rồi bảo, đây là nể mặt chú Cảnh mà, chẳng lẽ thế cũng không được à.
Tuy trong lòng Đỗ Hâm cảm kích, nhưng lại không biết phải nói cảm ơn thế nào cho phải. Thiếu gia từ trước đến giờ chưa từng thiếu một thứ gì cả, cậu mà bảo cảm ơn, một từ nhẹ bẫng như thế thì có giá trị gì cơ chứ?
Đó giờ cậu luôn rất nhanh mồm nhanh miệng, thế mà nay lại đỏ hoe cả mắt, mãi không thốt nổi nên lời.
Cậu chôn hết những suy tư ấy vào trong lòng, quay lưng lại dặn dò Tú Sơn cả vạn điều, rất sợ bỏ sót gì đó.
Phó Ngọc Thanh trông cái dáng vẻ như Đường Tăng niệm kinh của cậu thì không kìm được nụ cười, chỉ là nỗi buồn trong lòng lại không dằn xuống được, dẫu sớm biết ngày này rồi sẽ phải đến, nhưng không nghĩ lại sớm đến vậy, khiến cho anh chẳng kịp ứng phó.
Có đôi khi anh đã nghĩ, Lạc Hồng Hoa là cố tình nói chuyện này cho anh. Anh mà biết rồi thì không thể để Đỗ Hâm ở lại Phó gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053690/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.