Trong lòng Đỗ Hâm tự hiểu nên cũng không nói gì thêm được nữa.
Hôm Phó Ngọc Thanh về Nam Kinh, Đỗ Hâm đến chờ từ rất sớm. Lục Thiếu Kỳ xuống trước, lúc Đỗ Hâm ra đón, Lục Thiếu Kỳ nhìn cậu một cái rồi bỗng cười: “Cứ tưởng cánh cậu vững rồi, quên luôn cả tên họ mình chứ. Hóa ra cậu vẫn còn nhớ cơ đấy, không uổng Ngọc Thanh đối xử tốt với cậu.”
Trong lòng Đỗ Hâm bộp một tiếng, thấy lời này của gã cứ nhập nhằng thế nào ấy, chả nhẽ là vì chuyện mình đi theo ông chủ Mạnh học quyền sao? Nhưng chuyện ấy thiếu gia mà chẳng biết, chắc chắn đâu có mất vui vì thế đâu.
Muốn hỏi mà lại không dám hỏi, bởi vậy chỉ đành vâng vâng dạ dạ gật đầu.
Lục Thiếu Kỳ không đi Phó gia mà lại về nhà. Hai chiếc xe đỗ bên ngoài nhà ga, người đón gã đã chờ suốt bên ngoài, Lục Thiếu Kỳ bảo Phó Ngọc Thanh chờ gã hai ngày.
Phó Ngọc Thanh khẽ gật đầu, như thể chỉ đang khách sáo với bạn cũ mà thôi, Lục Thiếu Kỳ hơi giận, bèn trừng mắt với anh một cái, sau đó mới hả mà lên xe.
Đỗ Hâm trông tình hình của hai người thì có vẻ lại cãi nhau gì khó xử rồi đây, trong đầu nghĩ, cái vị Lục thiếu gia này, quả thực chẳng khiến ai yên lòng cả.
Kết quả chờ đến khi Phó Ngọc Thanh đến nhà, nghỉ ngơi rồi, gọi cậu đến thư phòng, cậu mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Phó Ngọc Thanh không thấy có người khác mới cười hỏi cậu, “Cậu có ý trung nhân mà sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053687/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.